Danh mục

Sương vẫn bay trên cánh đồng

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 198.40 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lủ nằm phía nam Hà Nội, bên bờ sông Tô, cách Ngã Tư Sở chừng hai cây số. Nhiều năm trước tôi từng ở đấy. Lúc bấy giờ nơi đây còn hoang tịch lắm. Trên nền cái nghĩa địa cổ sau làng, người ta bạt đi một góc, dựng lên mấy dãy nhà hộp. Nhưng dựng lên rồi để đấy chứ chẳng ai đến ở. Điện đóm thì bữa đực bữa cái, phập phù như ma trơi. Nước máy cũng chả hơn gì. Nhưng được cái yên tĩnh. Một sự yên tĩnh gần như tuyệt đối....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sương vẫn bay trên cánh đồng Sương vẫn bay trên cánh đồng TRUYỆN NGẮN CỦA CAO CHIẾNLủ nằm phía nam Hà Nội, bên bờ sông Tô, cách Ngã Tư Sở chừng hai cây số. Nhiều nămtrước tôi từng ở đấy. Lúc bấy giờ nơi đây còn hoang tịch lắm. Trên nền cái nghĩa địa cổsau làng, người ta bạt đi một góc, dựng lên mấy dãy nhà hộp. Nhưng dựng lên rồi để đấychứ chẳng ai đến ở. Điện đóm thì bữa đực bữa cái, phập phù như ma trơi. Nước máy cũngchả hơn gì. Nhưng được cái yên tĩnh. Một sự yên tĩnh gần như tuyệt đối. Chiều chiều,trong màn sương giăng mờ mờ trên cánh đồng, từ phía Ba Vì, từng đàn cò bay về đậutrắng mấy cái lô cốt bên sông, đẹp và buồn đến rợn người.Những cư dân đầu tiên của khu nhà hộp đếm trên đầu ngón tay. Hàng xóm của tôi là bácDu, giáo viên triết học. Đó là một người đàn ông gầy, hao hao giống Đông Ki Sốt. Bác takhông thuốc không rượu, nhưng nghiền trà nặng. Căn phòng ở cuối hành lang, hầu nhưsuốt ngày đóng im ỉm. Sáng, bác ta đi thư viện sớm, ở lỳ đó đến tối. Ngày nào cũng nhưngày nào. Nhiều hôm mưa gió cồn cào, mặt mũi con đường biến dạng, bác ta vẫn khôngtởn. Nhìn cảnh bố già lốc thốc đạp xe đi, chẳng riêng gì dân khu mới mà người trong Lủcũng phát khiếp.Thỉnh thoảng, tôi sang phòng bác Du. Bao giờ cũng vậy, vừa bước vào nhà, tôi có ngaymột cảm giác rất lạ. Sợ sợ, thích thích, rất khó tả. Giữa bốn bức tường sách, bác Du ngồikhoanh chân, ly trà bốc khói ngùn ngụt. Thấy tôi, bác ta lấy thêm cái ly mắt trâu, rót đầy,xong lại cúi đầu xuống. Cứ thế, có khi cả buổi chẳng mở miệng. Nhưng tôi vẫn thíchsang đấy. Vì lẽ gì cũng chả biết.Một bữa, người đàn ông đột ngột hỏi tôi:- Này, thế giới này là gì anh biết không?Tôi bối rối lắc đầu. Bác Du xòe bàn tay, ngón rất dài, chỉ ra cửa sổ. Đêm thăm thẳm.Những hạt sao run rẩy giữa khoảng không tít tắp. Đôi mắt người đàn ông vụt sáng quắc.- Thế giới là cái gì, đố anh và tôi biết được. Thế mà có một kẻ biết tường tận về nó đấy.Để tôi mách nhé. Cái kẻ ghê gớm ấy là triết học. Nhân loại gói trong vài trang triết thôi.Hôm nay tôi bảo anh cái này là vàng, ngày mai có người lại bảo cái này không phải vàng,lẽ thường thôi, nhưng triết thì không nhé, vàng là vàng, thau là thau, rạch ròi lắm. Lạicười đấy à? Anh biết Thích Ca không? Biết hả. Ông ấy bảo: “Nước mắt chúng sinh trongba ngàn thế giới đem chứa tích lại còn nhiều hơn là nước trong bốn bể..!”Chao ôi, nhântình lớn chừng nào!Bác Du lảo đảo đưa tay ôm ngực. Tôi lặng lẽ về. Giữa sân, dưới ánh trăng, cái vòi nướcđang nhểu giọt tong tong. Lúc đi ngang, tiện tay, tôi vặn nghiến lại.Khu mới mỗi ngày mỗi đông, đa phần là con cái những người được chia nhà hoặc sangtên. Khoảng đất còn trống bên sông, nơi có mấy cái lô cốt, biến thành chợ. Đàn cò giạt rabãi tha ma. Thỉnh thoảng, vào những chiều gió đổi, có vài con bay về, nhưng chỉ lảngvảng phía trên, kêu dáo dác một hồi rồi lại bay đi. Có vẻ như chúng còn quyến luyếnmảnh đất thanh bình ngày nào.Hình như cái nhịp sống tưng bừng kia chẳng làm bác Du bận tâm. Sáng, bác ta vẫn đạpxe đi. Tối, như đã thành lệ, nghe tiếng cửa lách cách, các nhà vội bật ti vi. Người ta kháo:“Bố già quy lát gớm lắm, ỉa cũng theo giờ!” Đêm, bác ta thường lởn vởn bên vòi nước, hìhụi chả hiểu làm cái gì.Thiên hạ không chỉ tò mò mà còn khoái chí trước vẻ bí hiểm của người đàn ông. Mỗi khithấy bác ta, những kẻ hiếu kỳ lại bấm nhau: “Ông ấy đi coi sách chùa!” Bọn nhóc thìnhông nhông chạy bám theo, vừa cười vừa réo ầm ĩ: “Bác Khốt Ta Bít! Bác Khốt TaBít!” Có đứa bạo miệng hét toáng lên: “Bác Khốt Ta Ru!” Dần dà, Du biến thành Ru. Đểkhông lẫn lộn với cô Ru ở trong Lủ, thường, người ta gọi một cách đầy đủ là bác Khốt TaRu. Mấy bà sồn sồn bán cà pháo, nơi tôi thường ghé, bảo: “Ông Khốt Ta Ru nghèo nhưngtốt, ngày trước dễ ai ăn được ông ấy, gái tơ ngửa ra đấy cũng chả coi ra gì!”Một buổi sáng mùa xuân mưa lất phất bay. Tôi đi làm muộn. Dắt xe tới đầu cầu thang, tôigặp một người đàn bà chừng ba sáu ba bẩy tuổi, không đẹp, nhưng mặt nhìn dễ ưa. Chị tahỏi thăm bác Du. Tôi bảo bác ấy đi đọc sách. Người đàn bà thoáng tỏ vẻ thất vọng. Chị taghi vài chữ găm vào ổ khóa rồi đi. Đầu đuôi chỉ có vậy mà ầm cả lên. Chiều hôm ấy, vừathoáng thấy bác Du đạp xe về ngang, mấy mụ nạ dòng đã léo nhéo: “Bác Khốt Ta Ru!Bác Khốt Ta Ru!” Rồi phá lên cười ngặt nghẽo. Bác Du cầm mảnh giấy, đứng bần thầnhồi lâu. Tối đó, tôi không thấy bác ta ra canh cái vòi nước như mọi bữa.Trong đám ở cùng với tôi ở Lủ thì thằng Tuấn có nốt ruồi mũi là quậy nhất. Nghe tôi bảobác Du có bạn gái, nó cười típ cả mắt. “Xì, cái lão Khốt Ta Ru của mày, tẩm ngẩm mà raphết đấy!” Nó nhịu mũi chọc tôi, rồi kéo cả bọn đi. Bác Du hơi bất ngờ bởi có lẽ đây làlần đầu tiên nhà đông khách. Tay chân quýnh quáng cả lên. Tuấn lấy xị đế rót tràn các ly.Nó mời bác Du, gọi là để chia vui.- Các anh cứ tự nhiên, tôi không uống! Bác Du chối.- Cháu hỏi thật, bác cũng nói thật nhé, có lúc nào bác cảm thấy buồn khô ...

Tài liệu được xem nhiều: