Anh! ngồi xuống đây bên em, em sẽ nói cho anh nghe bao nhiêu là chuyện đã và sẽ xảy ra. Café đây anh, em chỉ cho một muỗng đường như anh dặn, bánh này em mua ở tiệm Brodard anh thích, gì nữa nhỉ, cỏ tương tư của anh, anh xem em mua bằng được Pall Mall đỏ. Em chỉ cần anh ngồi im lặng nghe em noí. Anh đốt thuốc lên đi, mùi khói nồng nàn làm em dễ nhớ những kỷ niệm xưa Kỷ niệm xưa, một phần đời của em, phần đời đầy hoa mộng ....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tạ tình Tạ tình Ấu TímAnh! ngồi xuống đây bên em, em sẽ nói cho anh nghe bao nhiêu là chuyện đã và sẽ xảyra. Café đây anh, em chỉ cho một muỗng đường như anh dặn, bánh này em mua ở tiệmBrodard anh thích, gì nữa nhỉ, cỏ tương tư của anh, anh xem em mua bằng được Pall Mallđỏ. Em chỉ cần anh ngồi im lặng nghe em noí.Anh đốt thuốc lên đi, mùi khói nồng nàn làm em dễ nhớ những kỷ niệm xưa Kỷ niệmxưa, một phần đời của em, phần đời đầy hoa mộng .Ngày ấy anh goị em là” bé”, lúc đầu em không chịu nhưng sau đó em quen đi, và thíchthú khi được anh kêu “bé ơi! bé”Anh nhớ tại sao mình yêu nhau không? lúc ấy em ngây ngô xấu ỉn như cô thiên nga con,lúc chưa thay lông mới, anh thì tới nhà vì anh Đạt. Các anh có ba người nối khố cùngnhau, anh Đạt, anh Côn và anh, bé chỉ để các anh sai vặt, cà phê, thuốc lá. Xong Trunghọc, các anh cùng vào trường quân sự, dù các anh đủ mọi điều kiện để được ở nhà khôngcần đi lính, các anh mải mê thế sự quên mất em vụt lớn, tuổi 16 biến bé từ cô vịt thành côthiên nga nhí nhảnh, mắt long lanh mắt, môi mọng mị môi, thêm mái tóc xõa dài óng ả.Các anh hết hồn khi nghe bé tâm sự “ bé muốn có bồ”,anh Đạt gầm gừ:” nứt mắt bày đặt, học không lo bồ với bịch, lần sau anh về mà xuống hạng anh đét đít”.Bé làm gì sai đâu, bạn bé đứa naò cũng có bồ, tụi nó kể bé nghe rôm rả, nào là anh ấy họcChu-Van-An, nào là anh ấy trưởng khối thể thao Võ Trường Toản, đến con nhỏ xấu òmhơn bé là nho? Lan mà còn kể có bồ học trường Bách khoa Thu? Đức thì tại sao bé lạikhông có. Anh! lúc ay^ làm sao bé đủ khôn mà xét đóan tụi nó chỉ ba xạo ra vẻ ta đây đãlớn.Thế mà anh đã đến, bất ngờ không cho bé biết. Hôm ấy cả lũ tụi bé đang bu quanh hàngbò bía, trước cổng trường, anh dừng xe, bộ quân phục làm bé nhận ra ngay nhưng vờ vĩnhnhư không thấy, đến khi anh hiên ngang đến tìm, mặt bé cứng lại, bừng lên, tay chân thừathãi, ngay đến chiếc cặp để dưới chân cũng lăn kềnh ra đất,miếng bò bía vừa cắn khôngsao nuốt xuôi xuống cổ, anh ơi! tình huống anh gây ra ngày ấy đến chết bé không quên,lũ bạn của bé cũng không hơn gì, mắt tụi nó tron` xoe, miệng đứa nào cũng đầy bò bía,nhưng tụi nó tỉnh nhanh hơn, nhất là con Lan, nó nuốt ực một cái, và lí lắc hỏi“ Chú tìm ai chú?”anh trả lời“ Chú đón em chú”,nho? Quỳnh không vừa: “mà em của chú em là ai”lúc đó biết phải làm gì, bévội cứu nguy“ là tao”bao nhiêu ánh mắt của lũ bán trời không mời Thiên Lôi cùng quay nhìn bé, miệng tụi nóhá ra, đồng thanh“hả”,lấy lại bình tĩnh, mặt bé vênh lên, (dù nó vẫn đỏ như ông mặt trời buổi sáng)“ chứ sao!”.Vừa cúi xuống lấy cặp, vừa nói vội với bà hàng“ mai con trả nghe dì”rồi quầy qủa đi ra với anh. Tiếng máy xe ròn rã, bé điệu bộ vén vạt áo dài, để cặp lên yênsau lưng anh, tạo ranh giới giữa hai đứa, rồi mới ngôì lên, vịn yên xe để cùng anh chầmchậm nhập vào giòng phố. Bé biết sau lưng, những ánh mắt dò hoỉ, những câu chuyệnbàn thảo đang nổ như bắp rang về tụi mình.Sáng hôm sau, tụi nó bu bé như thể bé mọc tai lừa, hay mũi bé dài ra trăm thước, tụi nóhỏi hỏi và hỏi, bé tha hồ líu lo như khướu về anh. Thế là bồ của bé hạng nhất vì là lính.Từ hôm ấy, cứ về phép là anh đón bé. Rồi không biết từ bao giờ chiếc cặp không còn làmranh giới chia đôi mà ngoan ngoãn nằm trên gỉo xe phía trước, tay bé không nắm yên xemà nhẹ nhàng vịn nhẹ lưng anh, cũng không biết tự bao giờ anh có phép của Mẹ chở béđi chơi phố sau bữa ăn chiều. Nếu có anh Đạt ở nhà thế nào anh Đạt cũng bảo :” maỳ chiều nó, mai mốt đừng mách tao nó gấu”,anh đâu biết bé có biệt danh là gấu, vì có lần tức mình bé cắn anh Đạt một phát suýt tírách da.Mà ai bảo khi có bồ là học dốt ? lần nào về anh cũng lo việc họ c hành của bé, những bàilý hóa, những đạo hàm hóc búa làm bé điên đầu ngày trước, tự dưng có anh tụi nó trở nênnhu mì, để bé tha hồ đùa giỡn. Thầy lý hóa, cô dạy tóan ngạc nhiên, không hiểu tại sao béđột nhiên học giỏi, nếu thầy cô biết lý do chắc hẳn thầy cô sẽ khuyến khích lũ học trò cóbồ như bé hết.Phần thưởng anh cho, ngoài những viên ô mai Tân-Định còn cafe Hầm Gío, nhạc qúanVăn, bé gia nhập vào thế giới của anh có những giòng nhạc tình tiền chiến, có nhữngkhắc khoải lo âu và hào hùng trai trẻ những điều ấy làm bé nể phục anh nhất trên đời ( dĩnhiên sau bố của bé). Tâm hồn bé ngày càng tràn lấp bởi anh, từ những quyển sách anhbảo phải đọc, như Cậu Hoàng Bé cuả nhà văn Pháp Saint Exupery, Tâm tình Hiến Dângthơ của Tagor, Câu chuyện dòng sông của Herman Hesse, đến Nam Hoa Kinh của TrangTử.Trước đó bé chỉ biết Tự lực Văn đoàn, tuổi hoa tím, hơn một chút là những chuyệntình lãng mạn nhẹ nhàng, Kiều Giang, Đỉnh gió hú, Trà Hoa Nự........nhiều nhiều lắm ,anh dạy bé nhiều hơn sách vở, anh cho bé bao nhiêu là bao nhiêu kiến thức, sách của anhcàng ngày càng sang nhà bé ở đông hơn, cũng như anh ở nhà bénhiều hơn nhà mình,không phải vì anh Đạt nữa, mà là : vì bé.Bạn bé bấy giờ chấp nhận cõi riêng của bé, không còn ...