Chuyện này là chuyện chính bản thân mình đã gặp, mọi người tin hay không thì tùy. Mình xưa nay đều tin vào khoa học nhưng có những chuyện xảy ra cho chính bản thân mình làm mình thật sự mất niềm tin... TAI NẠN ĐÁNG NGỜ. Chuyện xảy ra đã hơn 9 năm rồi, vâng, 9 năm trời tôi im lặng, không dám kể chuyện này cho ai nghe cũng chỉ vì một chữ sợ. Xin bạn đọc đừng hiểu lầm, tôi không sợ ma, tôi sợ người! tôi sợ khi tôi kể ra câu chuyện này người ta...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tai nạn đáng ngờ---Chuyện ma từ một người bạn: Tai nạn đáng ngờ - rùng mình--- Đây là câu chuyện từ một người bạn,câu chuyện thật xảy ra với chính bạn ấy, mình xin phép post lên đây cho mọi người cùng đọc.Chuyện này là chuyện chính bản thân mình đã gặp, mọi người tin hay không thì tùy. Mình xưa nay đềutin vào khoa học nhưng có những chuyện xảy ra cho chính bản thân mình làm mình thật sự mất niềmtin...TAI NẠN ĐÁNG NGỜ.Chuyện xảy ra đã hơn 9 năm rồi, vâng, 9 năm trời tôi im lặng, không dám kể chuyện này cho ai nghecũng chỉ vì một chữ sợ. Xin bạn đọc đừng hiểu lầm, tôi không sợ ma, tôi sợ người! tôi sợ khi tôi kể ra câuchuyện này người ta sẽ bắt giam tôi, sẽ ghét tôi vì tôi cũng có lỗi trong câu chuyện sắp kể. Tôi là kẻ đồngphạm!9 năm trước, tôi là một học sinh lớp 11, ngoài học lực trung bình ra thì tôi ít ra cũng là một học sinhngoan, không có thành tích bất hảo, quậy phá gì trong trường cả. Chỉ có một cái tội là tôi tuy nhát gannhưng lại rất thích tốc độ. Trong mấy đứa bạn thì tôi kết thân với thằng Hữu vì tôi với nó đều có chungsở thích đua tốc độ và tay lái nó cũng có thể gọi là cứng, bằng chứng là từ lúc tập tành đua xe đến giờ nóchưa bao giờ té xe hay va quẹt gì cả, tôi rất yên tâm m ỗi khi ngồi sau xe nó dù cho có những lúc nóphóng gần 100 km/h gió rít cay cả mắt.-Đêm hôm đó, không như thường lệ chạy vòng vòng Nam Sài Gòn, 2 đứa tôi quyết định đổi gió chạyxuống Bình Phước chơi rồi chạy về. Nói là chạy xuống chơi chứ thực ra mục đích chủ yếu là lướt tốc độ ởnhững đoạn đường vắng để thỏa mãn cái sở thích nguy hiểm của cả hai mà thôi. Lúc về thì thằng Hữu nóhăng máu phóng nhanh quá, ngay cả tôi cũng thấy rờn rợn vì khu vực này cua gắt quá, hai bên đườngcây cỏ mọc cao đến ngực, lỡ lạc tay lái thì cũng không ai biết mà cứu. Lần đầu tiên trong đời lướt gió, tôikêu thằng Hữu:Chậm thôi mày ơi!Thằng Hữu cười tự mãn:Sợ à? Đâu phải lần đầu…RầmChưa nói hết câu thì xe của bọn tôi tông phải đít xe đạp của một chị đi cùng chiều ngay khúc cua gắt.-Tôi không nhớ rõ lắm nhưng cao lắm là mười giây sau bọn tôi đã ngồi dậy được rồi vì bọn tôi té vàođống cỏ nên chỉ bị trầy sướt nhẹ, hai đứa tôi nhìn qua phía chị đi xe đạp thì thấy nằm bất động. Tôi cũngcó linh tính chẳng lành rồi vì bọn tôi té nhẹ một phần là do té vào đống cỏ, còn chị ta thì bị tông bất ngờtừ phía sau rồi té đập đầu xuống đường. Tôi đã sợ, thằng Hữu còn sợ hơn vì nó là thằng trực tiếp cầm láigây tai nạn, nếu có chuyện không hay thì chắn chắn sẽ đi tù hoặc trại cải tạo hay ít nhất cũng bị gia đìnhnạn nhân kéo ra đánh chết. Hai đứa tôi lay mãi chị ấy chẳng tỉnh nên chẳng ai bảo ai cả hai lật người chịấy lên để xem còn thở không. Vừa lật lên xong thì cả hai thằng tôi muốn tiểu ra quần, không kịp sờ mũixem nạn nhân còn thở hay không, thằng Hữu bỏ chạy ra chiếc xe, tôi cũng không có gan nên phải chạytheo nó. Tuy bỏ chạy thiệt nhanh nhưng có lẽ nhát tay nên lúc về bọn tôi đi rất chậm. Tôi nhớ mang mánlà lúc vừa leo lên xe chạy thì thằng Hữu có quay đầu lại nhìn và nói cái gì đó nhưng lúc đó tôi cũng rối tríquá nên không để ý.-Đêm hôm đó tôi ngủ ké nhà thằng Hữu, và chính cái đêm định mệnh đó đã khiến tôi phải mang một nổisợ khó hiểu cho đến bây giờ: Thằng Hữu chết. Lúc công an điều tra, tôi thuộc diện tình nghi số một vìđêm hôm đó có mình tôi ở nhà thằng Hữu, mà lại ngủ chung phòng trong khi ba má nó đi tỉnh chưa về.Mất mấy ngày trời điều tra với hỏi cung, tôi mới được minh oan vì ba mẹ nó xác nhận hai đứa tôi chơivới nhau rất thân, không hề có thù oán hay mâu thuẫn tiền bạc gì. Vả lại theo hiện trường thì thằng Hữubị vấp chân té đập đầu xuống sàn nhà chứ không có dấu vết đánh nhau hay vật lộn.-Mất một thằng bạn thân, tôi cũng buồn lắm chứ, nhất là nó lại chết vì một lý do lãng nhách như vậy. Tôivắt óc nhớ lại xem tối hôm qua trong lúc ngủ có chuyện gì xảy ra hay không nhưng tôi chỉ nhớ được mộtchút chi tiết nhỏ là khuya hôm đó chỉ có tôi là ngủ được, còn thằng Hữu vẫn bị ám ảnh vì chính nó trựctiếp cầm lái nên hầu như nó thức suốt. Tôi chỉ nhớ lúc đó khoảng 2h sang thì thằng Hữu lay tôi dậy nóigiọng run run: Có cái gì ở trong nhà tắm. Tôi thì đang say ke nên ngồi dậy ngó một cái cho có lệ, phánmột câu: có gì đâu rồi nằm xuống ngủ tiếp.-Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ được, dẫu cho tôi có vắt óc suy nghĩ tôi vẫn không thể nhớ là tôi đãnhìn thấy cái gì khi tôi ngồi bật dậy. Mấy hôm sau tôi tìm trên báo cũng không thấy có tin tức gì nói về tainạn đêm trước. Tôi nghĩ thầm: có lẽ là nạn nhân chưa chết, lại không biết thủ phạm nên báo chí khôngcó đăng chăng?-Mọi chuyện có lẽ đã trôi vào quên lãng nếu như tôi không gặp được anh Tuấn, vừa là một người thầy,vừa là một người bạn tôi có thể tin tưởng được. Anh ấy là thầy dạy ảo thuật của tôi, mốt của giới trẻ lúcđó là học ảo thuật rồi ra đường diễn trò, vừa được mấy em gái chú ý, vừa có thể kiếm chút tiền tiêu vặt.Lẽ ra tôi cũng không dại gì đi kể cho anh Tuấn nghe chuyện đó nhưng vì xét thấy chuyệ ...