Hôm ấy nhằm ngày mùng ba tháng tư, là ngày xướng danh các vị tân khoa tại cửa Liên môn theo thường lệ, nên vua Thành Tôn ngự ra kim điện để nghe xướng danh. Quan Thượng thơ đứng trên đài cao, lớn tiếng đọc: - Thứ nhứt: Đệ nhứt giáp, đệ nhứt danh, Trạng nguyên là Lệ Quân Ngọc, mười bảy tuổi, quê huyện Hàm Ninh, phủ Võ Xương, tỉnh Hồ Quảng. - Thứ hai: Đệ nhứt giáp đệ nhị danh, Bảng nhãn là Dương Thiên Tước, hai mươi bốn tuổi, quê huyện Tường Phù, phủ Khai Phong,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tái Sanh Duyên - Hồi Thứ Hai Mươi Tám Tái Sanh Duyên Hồi Thứ Hai Mươi TámTrúng tú cầu, Lệ Minh Đường cưới vợ.Thấy kim thoa, Tô Yến Tuyết nghi lòng. Hôm ấy nhằm ngày mùng ba tháng tư, là ngày xướng danh các vị tânkhoa tại cửa Liên môn theo thường lệ, nên vua Thành Tôn ngự ra kim điệnđể nghe xướng danh. Quan Thượng thơ đứng trên đài cao, lớn tiếng đọc: - Thứ nhứt: Đệ nhứt giáp, đệ nhứt danh, Trạng nguyên là Lệ QuânNgọc, mười bảy tuổi, quê huyện Hàm Ninh, phủ Võ Xương, tỉnh Hồ Quảng. - Thứ hai: Đệ nhứt giáp đệ nhị danh, Bảng nhãn là Dương ThiênTước, hai mươi bốn tuổi, quê huyện Tường Phù, phủ Khai Phong, tỉnh HàNam. - Thứ ba: Đệ nhứt giáp, đệ tam danh, Thám hoa là Châu Thiệu Lân,hai mươi hai tuổi, quê huyện Triều Thủy, phủ Triều Châu, tỉnh Quảng Đông. Còn nhị giáp và tam giáp tấn sĩ cả thảy ba trăm năm mươi bảy ngườiđều đặng vào lãnh mão áo, rồi bái mạng và dự yến. Lúc ấy Lệ Minh Đườngmặt mày hớn hở, sắc diện lại càng thêm xinh đẹp. Vua Thành Tôn thấy thế phán khen: - Năm trẫm lên ngôi mười bảy tuổi, nay khanh thi đỗ Trạng nguyêncũng mười bảy tuổi, quả là hiếm có trên đời. Dứt lời, vua buông một chuỗi cười khoái trá. Lệ Minh Đường quì tâu: - Hạ thần tài sơ học thiển, mong bệ hạ có lòng thương đến, cho đỗđặng Trạng Nguyên, thật cái ơn ấy dẫu tan xương nát thịt cũng chưa trảđặng. Vua Thành Tôn nghe tâu lấy làm đẹp dạ, liền truyền quân đem ngựađến để mấy ông tân khoa đi du nhai. Hôm ấy, Mạnh Sĩ Nguyên vì bận việc nhà không vào triều được nênkhông gặp Lệ Minh Đường, còn Lương Giám khi thấy mấy ông tân khoa lênngựa đi, vội vàng về phủ nói với Cảnh Phu nhơn: - Mấy ông tân khoa sắp đến đây bây giờ, vậy phu nhơn hãy mau maubảo Tố Hoa nó lên ngồi sẵn trên lầu đặng chờ họ. Cảnh Phu nhơn nghe nói cũng mừng rỡ, vội kêu con nữ tỳ biết mặt LệMinh Đường đến dặn: - Mi hãy theo tiểu thơ lên lầu đứng hầu, hễ thấy Trạng nguyên LệMinh Đường đến thì chỉ cho tiểu thơ biết, nếu tiểu thơ không chịu gieo cầuthì mi hãy lấy tú cầu ném đại vào mình Trạng Nguyên. Hễ tú cầu trúng đặngTrạng nguyên thì ta sẽ trọng thưởng. Rồi Cảnh Phu nhơn lại kêu bọn gia tướng canh ngoài phủ, dặn: - Khi nào chúng bây thấy tú cầu gieo trúng nhằm Trạng nguyên rồi thìphải xúm nhau hoan hô ông rể mới và mời người vào phủ cho ta. Bọn gia tướng vâng lệnh lui ra ngoài đứng canh gác như cũ. Một lát sau, thấy Tố Hoa lên ngồi trên huê lầu, Cảnh Phu nhơn bướclên căn dặn: - Tố Hoa con ơi! Thân phụ con đã hết lòng vì con nên bày ra cái kếnày để kén rể quí. Con nên biết Lệ Minh Đường chỉ có mười bảy tuổi mà đỗcả tam nguyên cập đệ, thật trên đời ít có. Vậy chốc nữa đây chàng đến sẽ cócon nữ tỳ này chỉ cho con biết, con hãy lấy tú cầu gieo cho trúng chàng, kẻolỡ cơ hội tốt. Tố Hoa lòng chỉ mong đợi Hoàng Phủ Thiếu Hoa nên khi nghe CảnhPhu nhơn nói vậy, liền cúi đầu vâng dạ. Cảnh Phu nhơn thấy thế mừng rỡ vôcùng liền bảo tỳ nữ đem trái cầu thêu gấm để sẵn trên huê lầu, lại thêm mộtdàn nhạc giúp vui nữa. Lúc bấy giờ, dân chúng kéo đến trước huê lầu đứng xem chật ních,nên phải có người đứng dẹp mới giữ được trật tự. Tố Hoa ngồi trên huê lầu đảo mắt nhìn bốn bên, có ý tìm kiếm HoàngPhủ Thiếu Hoa, nhưng tìm mãi không thấy bóng chàng đâu cả, lòng nàng rốinhư tơ vò. Nàng thất vọng, hai hàng nước mắt tự nhiên tuôn xuống ướt cảđôi má hồng đào. Một khắc trôi qua, bỗng nghe mọi người reo lên: - Các quan tân khoa đến rồi! Lệ Minh Đường cỡi ngựa đi trước, chàng vừa trông thấy huê lầu, vộihỏi quân sĩ: - Trước cửa quan, Thừa tướng lại lập một tòa lầu để chi vậy? Quân sĩ đáp: - Chúng tôi có nghe nói quan Thừa tướng lập huê lầu ấy để kén chồngcho tiểu thơ. Lệ Minh Đường nghe nói, gò cương ngựa lại, ra vẻ do dự. DươngThiên Tước và Châu Thiệu Lân ở sau đi tới thấy vậy, hỏi: - Ủa, tại sao quan Trạng dừng lại làm gì? Lệ Minh Đường giơ tay chỉ huê lầu, nói: - Lương Tiểu thơ định gieo cầu để kén chồng, nên tôi không dám đếnvội. Hai người nghe nói cười xòa: - Nếu vậy thì hay lắm! Chúng tôi đây đều đã có vợ cả rồi, riêng quanTrạng là chưa có vợ, vậy ngày nay quan Trạng đều chiếm cả đại tiểu đăngkhoa, còn gì hân hạnh cho bằng! Thôi ta hãy tiến tới, chớ nên e lệ mà hỏngviệc. Lệ Minh Đường nghĩ thầm: “Hiện nay Lương Giám đang làm Thừa tướng, nếu ta được vào làm rểngười thì ta có thể nhờ thế lực họ Lương để trị họ Lưu, báo cừu cho nhàHoàng Phủ. Riêng về phần Lương Tiểu thơ thì lần lựa ta sẽ dùng trí mà đốixử với nàng. Ôi! Ta đã có gan cải dạng nam trang thi đỗ đến Trạng nguyên,thì ta há lại sợ chi mà không dám cưới vợ?”. Nghĩ đến đây, Lệ Minh Đường mỉm một nụ cười ngạo nghễ, rồi giụcngựa ung dung lướt tới. Con tỳ ...