Danh mục

Tái Sanh Duyên - Hồi thứ Muời Lăm

Số trang: 21      Loại file: pdf      Dung lượng: 177.12 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 16,000 VND Tải xuống file đầy đủ (21 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chỉ một lát sau, hai ông bà nhạc của Hùng Hiệu đến, Hùng Hiệu tiếp vào, lễ phép mời ngồi rồi hối gia nhơn pha trà dâng lên. Từ Nhơn Thiện hỏi: - Chẳng hay hiền tế mời hai ta qua đây có việc chi? Hùng Hiệu liền trình bày ý định mình muốn tầm tiên học thuật và cậy nhạc phụ trông coi việc nhà hộ cho mình, đồng thời gởi gắm vợ nhà cho nhạc mẫu. Từ Nhơn Thiện nghe xong chưa kịp mở lời thì vợ là Hồ thị đã vội nói: - Hiền tế đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tái Sanh Duyên - Hồi thứ Muời Lăm Tái Sanh Duyên Hồi thứ Muời LămVì chữ công danh, anh hùng chịu gian khổ,Tưởng tình chị em, Hoàng hậu cố tâu bày. Chỉ một lát sau, hai ông bà nhạc của Hùng Hiệu đến, Hùng Hiệu tiếpvào, lễ phép mời ngồi rồi hối gia nhơn pha trà dâng lên. Từ Nhơn Thiện hỏi: - Chẳng hay hiền tế mời hai ta qua đây có việc chi? Hùng Hiệu liền trình bày ý định mình muốn tầm tiên học thuật và cậynhạc phụ trông coi việc nhà hộ cho mình, đồng thời gởi gắm vợ nhà chonhạc mẫu. Từ Nhơn Thiện nghe xong chưa kịp mở lời thì vợ là Hồ thị đã vội nói: - Hiền tế đã thi đậu võ cử nhơn rồi có lo gì không lập đặng công danh,cần gì phải đi học tiên thuật? Vả lại, cái sản nghiệp của hiền tế vô c ùng lớnlao, khó mà chọn nguời quản lý được, hơn nữa lúc này vợ nhà đang có thaimà bỏ đi sao đành, cứ như ý nghĩ của ta thì hiền tế nên ở nhà an dưỡng phúquí thì hơn. Hùng Hiệu phân trần: - Nhạc mẫu chưa rõ đó thôi chứ cái công danh trong nghề khoa cử thậtkhó nỗi hiển vinh, may mà con đi bình được giặc Phiên thì chẳng những bảnthân cùng thân quyến được vinh hiển mà thôi, người đời lại xem con là bậctrượng phu có tài kinh thiên vĩ địa vậy. Hồ thị nói: - Nếu hiền tế đã quyết định như vậy thì để ta bàn với con gái ta xem ýnói thế nào đã. Hùng Hiệu nghe nói liền lui ra, Hồ thị gọi con gái mình đến hỏi: - Chồng con có ý định như thế, ý con nghĩ sao? Từ thị thưa: - Thưa mẹ, theo con nghĩ thì việc làm của chồng con là một việc làmvẻ vang cho tổ tiên, nên để cho chàng đi mới phải. Hùng Hiệu nghe vợ nói mừng rỡ đi gọi gia nhơn dọn rượu thịt lên mờivợ chồng Từ Nhơn Thiện ăn uống. Từ Nhơn Thiện vừa nhắp rượu vừa nói: - Hiền tế đi tìm dị nhơn, may ra có gặp được, học tiên thuật rồi nên trởvề ngay đặng lập công danh, chớ nên chậm trễ. - Dạ, con xin vâng lời nhạc phụ. - Thế con định lúc nào lên đường? - Nay công việc nhà đã sắp đặt xong thì chỉ ít hôm nữa chúng con lênđường. Cơm nước xong, vợ chồng Từ Nhơn Thiện kiếu từ ra về. Trước khi đi,ông bà nhạc không quên chúc rể mình thượng lộ bình an và hứa sẽ trông coiviệc nhà chu đáo. Khi vợ chồng Từ Nhơn Thiện về rồi, Hùng Hiệu mới định chắc nămngày sau sẽ khởi hành. Trong thời gian này, Hùng Hiệu lo phân công chotừng người trong gia đình, sắp đặt đâu vào đó rồi sáng hôm ấy Hùng Hiệucùng Hoàng Phủ Thiếu Hoa khăn gói lên đường thật sớm. Đi chẳng mấy ngày đã đến thành Võ Xương; khi hai người qua khỏiNam môn chừng trăm dặm thì đến đồng quê quạnh quẽ, không một hàngquán nào cả, hai người phải vào trong xóm để xin ngủ nhờ, đồng thời dọxem tin tức dị nhơn. Sau khi hỏi qua mấy người trong xóm, ai cũng bảo rằng “Câu chuyệnvề dị nhơn thì ai cũng có nghe nói, nhưng chúng tôi ở đây đã lâu mà khôngđời nào trông thấy dị nhơn cả”. Một cụ già mỉm cười nhìn hai người, nói: - Ta khuyên hai người nên lui gót là hơn, chớ nên đi tìm uổng công vôích. Hùng Hiệu và Hoàng Phủ Thiếu Hoa vẫn không nản chí đáp: - Chúng tôi đã quyết chí đi cầu tiên thuật thì dù có hay không và khổnhọc cách nào chúng tôi cũng không từ. Mọi người thấy vậy đều cười rộ lên nói: - Chúng tôi thấy hai ông làm một việc hoài công vô ích nên lấy lờithành thật khuyên hai ông mà hai ông không nghe thì tùy ý vậy. Hùng Hiệu nói: - Không phải tôi không tin lời các người, nhưng tấm lòng cầu đạo củaanh em chúng tôi khẩn thiết lắm, không thể nào bỏ qua được. Sáng hôm sau, hai người thức dậy thật sớm. Cơm nước xong, quảygói lên đường, băng vào con đường vô cùng vắng vẻ, chỉ nghe xung quanhtoàn là tiếng chim kêu vượn hú. Đi đến mỏi gối không gặp một bóng ngườivà cũng không thấy thần tiên đâu cả. Tuy vậy, hai người cũng bền chí đi mãi; hễ đói, giở cơm khô ra ăn,khát xuống khe uống, tối đến, tìm cội cây mà ngủ, dầu gặp phải hổ lang rắnrít cũng chẳng sờn lòng. Hai người trèo đèo vượt núi chẳng biết bao nhiêu mà kể, chẳng tìmthấy hang động gì cả, chỉ thấy trước mặt mình toàn là cây đá, rừng hoang cỏrậm mà thôi. Trải qua tám, chín ngày trường, cả hai đã mỏi mệt, bước đi đã khókhăn. Bỗng một buổi trưa, hai người trông thấy trước mặt có một hòn núicao lớn khác thường, lại thêm cây cối xinh tươi, bông hoa đua nở, phongcảnh đẹp đẽ vô cùng. Hùng Hiệu mừng rỡ quay lại nói với Thiếu Hoa: - Đã mấy ngày ròng hai ta không tìm thấy điều chi lạ, nay gặp quả núinày phong cảnh khác thường, có lẽ thần tiên đã cảm mến tấm lòng thành tầmtiên học đạo của ta mà hiển hiện ra đó chăng? Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng phụ họa: - Tôi xem núi này cảnh trí hữu tình chắc là nơi trú ngụ của bậc chântu, vậy chúng ta hãy cố gắng lên đó xem, may ra có gặp dị nhơn không? Hùng Hiệu gật đầu đồng ý hai người cố gắng nhảy từ gộp đá n ...

Tài liệu được xem nhiều: