Danh mục

Tái Sanh Duyên - Hồi Thứ Mười Tám

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 166.30 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 11,000 VND Tải xuống file đầy đủ (17 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Con Vinh Lang hiểu rõ xâu chìa khóa cửa sau là do vợ của Phan Phát cất giữ, mà tánh tình cô ả này thờ ơ lắm nên việc lấy cắp không khó. Hắn chạy xuống lầu chỉ trong chốc lát là mang xâu chìa khóa về ngay. Mạnh Lệ Quân mừng rỡ lấy đem cất và nói: - Thôi thế là xong cả rồi. Khuya này chúng ta sẽ ra đi, không còn sợ điều chi bất trắc nữa. Cơm tối xong, Mạnh Lệ Quân lại bàn với Vinh Lang: - Chúng ta ra đi không biết chừng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tái Sanh Duyên - Hồi Thứ Mười Tám Tái Sanh Duyên Hồi Thứ Mười TámVì tiết nghĩa, Mạnh Lệ Quân cải dạng ra đi,Để đền ơn, Tô Yến Tuyết kết hôn thay thế. Con Vinh Lang hiểu rõ xâu chìa khóa cửa sau là do vợ của Phan Phátcất giữ, mà tánh tình cô ả này thờ ơ lắm nên việc lấy cắp không khó. Hắn chạy xuống lầu chỉ trong chốc lát là mang xâu chìa khóa về ngay.Mạnh Lệ Quân mừng rỡ lấy đem cất và nói: - Thôi thế là xong cả rồi. Khuya này chúng ta sẽ ra đi, không còn sợđiều chi bất trắc nữa. Cơm tối xong, Mạnh Lệ Quân lại bàn với Vinh Lang: - Chúng ta ra đi không biết chừng nào mới có thể gặp lại cha mẹ ta,vậy bây giờ mi hãy bưng đèn, đặng đến lựa lời từ giã cha mẹ ta mới an lòng. Con Vinh Lang vâng lời đi thắp đèn rồi cùng Mạnh Lệ Quân đếnphòng Hàn Phu nhơn. Lúc ấy Hàn Phu nhơn đang ở trong phòng lo sắp đặtđồ tư trang. Mạnh Lệ Quân bước đến một bên ôn tồn hỏi mẹ: - Chẳng hay thân phụ con đi đâu vắng? Hàn Phu nhơn đáp: - Thân phụ con đang ở nhà ngoài lo chỉ bảo công việc cho gia nhơn nólàm, vì sợ để đến ngày mai sửa soạn không kịp. Mạnh Lệ Quân nói: - Cần chi những việc nhỏ nhặt ấy mà song thân phải nhọc công lolắng? - Ồ! Sao con lại nói vậy? Việc này có quan hệ đến thể diện nhà ta lắmchớ. Cần phải sửa sang cho rỡ ràng mới được. Rồi bằng giọng buồn thảm, Mạnh Lệ Quân nói: - Chuyến này con từ biệt song thân không biết đến bao giờ mới gặplại. Con xét lại cái ơn dưỡng dục của cha mẹ con chưa được báo đáp mảymay, quả thật con là đứa con đại bất hiếu. Hàn Phu nhơn nói: - Cố Phu nhơn có bảo cho mẹ biết rằng người dâu lớn là Lục thị đãtheo Lưu Khuê Quang trấn thủ tại Nhạn môn quan rồi, nên một mình phunhơn ở nhà rất buồn bã. Vì vậy nay con về đó được ở tại nhà, hơn nữa, saumười hôm, Lưu Khuê Bích phải về kinh lãnh chức, con lại được trở về thămmẹ chứ có xa cách gì đâu mà con lo ngại. Bằng giọng úp mở, Mạnh Lệ Quân nói: - Việc đời thật khó mà đoán ra trước được, phỏng như con khôngthường về thăm cha mẹ được thì xin cha mẹ cứ an tâm, cho hay sanh con gáicó ra gì đâu! Hàn Phu nhơn nói: - Thế nhưng hễ nữ sanh thì ngoại tộc, con gái lớn lên phải đi lấychồng, còn việc phụng dưỡng cha mẹ là nhiệm vụ của con trai. Mấy lời Mạnh Lệ Quân, Hàn Phu nhơn những tưởng nàng sắp ra đitheo chồng nên mới nói vậy, chớ bà ta có ngờ đâu Mạnh Lệ Quân lại đến giãbiệt để trốn đi, hành động theo lương tâm của nàng! Mạnh Lệ Quân lui ra, kêu con Vinh Lang bảo: - Mi hãy đưa ta đến phòng Phương thị nhé! Con Vinh Lang vâng dạ rồi bưng đèn đi trước. Lúc vào đến phòngPhương thị, gặp Tô Đại nương ở đó, còn Mạnh Gia Linh thì vắng mặt. Mạnh Lệ Quân nói với Phương thị: - Khi em đi rồi xin chị ở nhà hết lòng phụng dưỡng song thân chứ emđây quả thật là một đứa bất hiếu. Phương thị nói: - Tôi đây là dâu có nhiệm vụ phụng dưỡng mẹ chồng, hà tất tiểu thơphải nhọc lòng căn dặn. Còn tiểu thơ cũng có thể thường xuyên về thăm chứcó hề chi mà tiểu thơ phải lo lắng. Mạnh Lệ Quân nói: - Chị nói vậy cũng phải, song đã bỏ nhà ra đi thì biết bao giờ mớiđặng cùng song thân sum hiệp, vì thế việc phụng dưỡng tôi trông mong vàochị. Phương thị giải thích: - Phànm sanh con trai lớn lên muốn cưới vợ cho xong, còn con gái thìvề nhà chồng, ấy là cái sổ nguyện của mẹ cha, nay tiểu thơ ra lấy chồng tấtnhiên song thân vui lòng lắm rồi, còn việc phụng dưỡng là bổn phận của tôi,tiểu thơ chớ lo lắng làm chi. Mạnh Lệ Quân không dám nói thêm nữa, vội bảo con Vinh Lang mồiđèn rồi từ giã lui ra. Ra ngoài, Mạnh Lệ Quân nói với Vinh Lang: - Ngót mười sáu năm trời ta cùng Tô Yến Tuyết sống bên nhau, nay tasắp đi xa, lại nhờ nàng thay thế cái trách nhiệm nặng nề ấy cho ta, vậy cũngnên đến từ biệt nàng đôi câu mới phải. Vinh Lang đáp: - Tiểu thơ nói rất phải. Dứt lời, hai người đi đến phòng Tô Yến Tuyết. Nàng Tô Yến Tuyếtvẫn mang một lòng cừu hận Lưu Khuê Bích đã âm mưu ám hại Hoàng PhủThiếu Hoa làm cho lỡ dở cuộc lương duyên của nàng. Nay lại thấy Mạnh LệQuân đem dạ phụ phàng, không chút xót thương người mệnh bạc thì đemlòng uất hận, nhưng tiếc rằng nàng là hạng thấp thỏi không thể nói năng gìđược. Suốt mấy ngày nay Yến Tuyết quá sầu tình nên đã nhuốm bịnh nằmliệt suốt mấy ngày. Tối hôm ấy, Tô Đại nương đi qua bên Phương thị, mộtmình nàng ở trong phòng lại càng buồn thảm hơn nữa. Khi thấy Mạnh LệQuân đến, nàng vội vã ngồi dậy ra nghinh tiếp. Mạnh Lệ Quân âu yếm nắmtay Tô Yến Tuyết nói: - Chị em ta sống chung với nhau ngót mười sáu năm trời, tình nồngđượm xem chẳng khác ruột thịt, nay em sắp phải đi xa nên đến đây xin từbiệt chị và em muốn nói với chị một lời, chẳng hay chị có bằng lòng cho emnói khôn ...

Tài liệu được xem nhiều: