Đồ hâm, em nhất định phải trở về đó biết không? Và trên mắt ai còn vương nhẹ một giọt nước -là giọt pha lê gió long lanh. Anh tin, ngày mai em nhất định sẽ về! Anh. Đẹp trai thì cũng không hẳn là quá đỗi đẹp trai, nhưng anh cuốn hút.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tại sao em chỉ thích mà không yêu anh? Tại sao em chỉ thích mà không yêu anh?Đồ hâm, em nhất định phải trở về đó biết không? Và trên mắt ai còn vươngnhẹ một giọt nước -là giọt pha lê gió long lanh. Anh tin, ngày mai em nhấtđịnh sẽ về!Anh.Đẹp trai thì cũng không hẳn là quá đỗi đẹp trai, nhưng anh cuốn hút. Anhbiết cách thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh. Anh lạnh lùng,có chút bất cần, nhưng lại khiến những trái tim gần anh rung động. Anh nhưmột ngôi sao tỏa sáng giữa bầu trời, và cô thấy ngôi sao ấy có chút gì đó côđơn.Cô.Một cô gái bình thường, nhan sắc bình thường, hấp dẫn bình thường. Khôngcó gì nổi trội. Cuộc sống cũng rất đỗi giản đơn. Có thể một ai đó khi thoánglướt qua cô sẽ đánh giá bằng từ: Nhạt!Họ gặp nhau mỗi ngày, đi lướt qua nhau mỗi ngày, nhưng chưa hề nóichuyện với nhau. Cô thấy anh xa xôi, vời vợi, chẳng thể nào chạm tới được.Anh thì chẳng khi nào để mắt nhìn cô. Họ cứ thế, chỉ là những người lạ, cóthể chẳng bao giờ quen, chẳng có chút liên hệ nào với nhau. Nhưng cô thíchanh. Cô để ý anh, dõi theo từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh, thấyanh hẹn hò với rất nhiều người, chia tay rất nhiều người. Nhưng dường nhưanh chẳng thật sự yêu ai.Cô thích anh vì nhiều lý do, nhưng trên tất cả là ở anh có sự khác biệt, mộtđiều rất đặc biệt. Và lúc này đây, cô đang đứng từ ban công nhà đối diện dõimắt nhìn anh. Mỗi ngày được ngắm nhìn anh với cô là một điều hạnh phúc.Dù hạnh phúc ấy rất đỗi nhỏ nhoi, vì cô biết có thể ngay ngày mai cô sẽkhông còn đứng đây và dõi theo anh nữa.Hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai, cô như được tiếp thêm dũngkhí. Được rồi, nhất định mình sẽ làm được, phải cố lên!…Anh bước ra cổng. Cô đứng khép nép một bên, nhút nhát sợ sệt. Lấy hết canđảm, cô chạy đến:- Anh! Em thích anh, cho em được quan tâm anh nhé!Anh dừng bước, cau mày quay lại:- Tại sao tôi phải đồng ý, đâu phải mình cô thích tôi.- Em đâu muốn làm bạn gái anh, đâu cần anh phải đồng ý, chỉ quan tâm anhthôi, và anh đâu thể cấm được em thích anh.- Vậy nói với tôi làm gì. Tránh ra, đồ điên.Anh hất tay cô ra, toan vội bước đi. Cô chạy với theo anh:- Vì đơn giản là em thích anh, và em muốn anh biết điều đó. Vâng! Chàoanh.Cô dúi vào tay anh một tờ giấy gấp gọn gàng rồi chạy vội đi, tim vẫn đậpthình thịch, thình thịch, chẳng dám ngoái đầu lại. Dù chạy rất nhanh nhưngcô vẫn nghe đâu đó vọng lại câu nói: “Đồ dở hơi!”. Thật là phiền phức mà,mới sáng ra đã gặp chuyện đâu đâu. Vớ vẩn. Anh mở tờ giấy, dòng chữ ngayngắn, nét chữ nắn nót:“Hà Phương Nhi – 0989xxxxxx. Em. Một người thích anh!”Đúng là đồ dở hơi, ai cần thông tin của cô ta chứ. Anh tiện tay vo tròn tờgiấy, ném qua bên vệ đường.…Tít! Tít! Tít!Có sms, lạ thật, giờ này còn ai nhắn tin nữa nhỉ, 1h đêm rồi.“Anh ơi, hôm nay gió mùa về đấy, anh ngủ sớm đi nha, đừng chơi gamenữa. Chúc anh ngủ ngon!”“Ai đấy?”“Em. Một người thích anh!”Hoàng thoáng ngạc nhiên, là đứa con gái lúc sáng đây mà. Kỳ lạ, sao cô tabiết số điện thoại mình nhỉ. Mặc kệ, không reply. Nhưng tự nhiên anh cũngthấy hơi lành lạnh. Thôi thì tắt máy đi ngủ vậy.Ở bên kia, Nhi thấy phòng anh tắt đèn rồi mới quay vào trong, đứng ngoàiban công gió hơi lạnh, nhưng có chút ấm áp len vào tim cô. Ít ra thì anh cũngchịu ngủ rồi. Cô cũng không chờ đợi tin nhắn trả lời, vì cô biết anh sẽ khôngreply.Cứ thế cứ thế, ngày nào Nhi cũng sms cho Hoàng, những tin nhắn chúc ngủngon, những lời nhắn nhủ giản đơn, những câu nói hỏi han quan tâm … Rấtnhiều, rất nhiều, nhưng dường như chủ nhân của nó chẳng trông chờ sự hồiđáp. Hoàng thấy lạ vô cùng, tại sao cô ta biết mình chơi bóng rổ bị ngã, haylà uống rượu say khuya mới về, hoặc là sáng ra biết trời mưa mà vẫn khôngmang theo ô v.v … Dường như mọi chuyện về anh cô đều rõ, khiến anh rấttò mò. Nhưng anh cũng mặc kệ, chẳng để tâm đến cô, anh chẳng muốn córắc rối. Con gái thích anh trên đời này nhiều lắm, anh chẳng hơi đâu màquan tâm hết tất cả. Thỉnh thoảng, không chịu được những tin nhắn phiềnphức ấy, anh cũng reply:“Ngủ đi đồ phiền phức, đừng phiền tôi chơi dota.”Hoặc là: “Mấy giờ rồi mà còn sms, cô phá giấc ngủ của tôi rồi. Ngủ đi, lảinhải nhiều, tôi ghét đấy.”Nhưng rồi anh vẫn vui vẻ đứng dậy, tắt máy và leo lên giường. Ngủ rấtngon!Không biết rằng ai đó cũng đang cười rất tươi. Và ngủ rất ngon!Lạ là cũng có hôm cả ngày không thấy sms của cô bé, Hoàng nghĩ, chắc lạichơi trò mưa dầm thấm lâu, ngày nào cũng sms rồi đột ngột không sms nữa.Xuất hiện và biến mất chứ gì, cái trò này anh còn lạ gì nữa, như kiểu lâu lâucho kẻ nghiện 1 liều thuốc để nó chẳng thế cắt cơn. Tiếc là anh không phảicon nghiện, cũng chẳng dễ động lòng. Định bắt anh chủ động nhắn tin chochắc. Mơ à, còn lâu nhé. Nhưng tối đó tự nhiên anh thấy thiêu thiếu, loayhoay chập chờn mãi mới tìm được vào giấc mơ.…Chẳng biết từ lúc nào, Hoàng bỗng thấy quen dần với sự có mặt của cô trongcuộc sống của anh. Anh không còn cảm thấy khó chịu ...