Danh mục

Tái sinh

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 183.34 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

I Đứa con thứ hai của Mắt Đen đã chết. Nó quá yếu. Bốn cái chân khẳng khiu mềm oặt không gượng dậy nổi thân hình tong teo một mớ lông tơ dính bết, trắng nõn. Không đứng dậy được, nó không sao với tới những núm vú mẹ hồng hồng thụt thò đu sau đám lông xù rậm rì. Mắt Đen thương con khuỵu chân thấp xuống, thấp xuống rồi khác hẳn bản tính vốn hiếu động của giống loài, nó nằm bẹp xuống sàn gỗ, cố hẩy hẩy mấy cái vú nhưng nhức sữa vào miệng con. Nhưng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tái sinh Tái sinh TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ KIM HOÀIĐứa con thứ hai của Mắt Đen đã chết.Nó quá yếu. Bốn cái chân khẳng khiu mềm oặt không gượng dậy nổi thân hình tong teomột mớ lông tơ dính bết, trắng nõn. Không đứng dậy được, nó không sao với tới nhữngnúm vú mẹ hồng hồng thụt thò đu sau đám lông xù rậm rì. Mắt Đen thương con khuỵuchân thấp xuống, thấp xuống rồi khác hẳn bản tính vốn hiếu động của giống loài, nó nằmbẹp xuống sàn gỗ, cố hẩy hẩy mấy cái vú nhưng nhức sữa vào miệng con. Nhưng con nóyếu lắm rồi. Cái đầu bé nhỏ như ngoẹo hẳn ra sau, cặp mắt đen tí xíu he hé mệt mỏi và vôvọng nhìn sữa ứ căng thành giọt đọng trên đầu vú mẹ. Miệng nó cứng lại, ông cố cạy ravắt sữa Mắt Đen nhỏ vào nhưng vô vọng. Rốt cuộc nó cũng chết. Đứa con thứ hai củaMắt Đen đã chết.Ông đem cái xác lạnh cóng của nó gói vào một mảnh áo cũ, dù chỉ là một con cừu nócũng cần một chút ấm áp mang theo nơi cõi u linh lạnh lẽo. Ông chôn xác nó gần gốc dừacong chênh chếch mọc bên bờ ao. Dưới khoảng đất này mấy hôm trước, ông cũng đặtxuống con cừu bé chết ngộp trong cái bọc nhau loằng ngoằng nhớp nhúa. Ông đã khôngcó mặt để xé giúp lớp màng bọc nhầy nhụa bao quanh khi nó vừa chui ra khỏi mẹ. Nókhông thể đợi ông. Nên nó chết. Tím tái và rúm ró.Mắt Đen kiệt hẳn sức lực sau khi ông chôn tiếp đứa con thứ hai. Nó nằm bẹp luôn trêntấm ván đóng sàn chuồng cũ xì, lờ đờ nhìn ông ôm trong tay bó cỏ nó thích ăn nhất, mắtnó hình như ươn ướt. Ông vuốt ve cái đầu xờm lông, nựng nịu và âu yếm cố đút từngngọn cỏ thơm mềm vào miệng nó như cái kiểu nó cố mớm cái vú căng sữa vào miệngđứa con thứ hai. Nhưng vô ích. Mắt Đen bỏ ăn. Nó lên cơn sốt. Lớp thịt mềm dưới đámlông trắng xồm xoàm nóng hầm hập, mũi nó phập phồng hơi thở nặng nhọc, đôi lúctưởng chừng như đứt quãng. Ông ngồi cạnh nó suốt đêm, giúp nó làm dịu bớt cảm giácđau tức trên những đầu vú bằng cách liên tục vắt ra những dòng sữa trắng đục, lờ nhờ.Thân hình nó teo tóp lại trong cơn bệnh dai dẳng nhưng thật lạ những bầu vú sữa lúc nàocũng đầy ắp, dòng sữa tinh khiết, phảng mùi thơm dịu. Thiên chức người mẹ như khôngcho phép nó ngưng sữa khi vẫn còn có một dứa con tồn tại.Con cừu con cuối cùng. Đứa con thứ ba của Mắt Đen. Ông bất lực nhìn nó thiêm thiếptrên mớ cỏ khô một góc chuồng. Ông giấu nó ở đây, sợ Mắt Đen một lần nữa cất tiếngkêu mất con thống thiết. Sức Mắt Đen cạn rồi, thêm một lần nữa để nó khóc con khôngchừng ông sẽ mãi mất nó.Mắt Đen xinh đẹp của ông. Con cừu bé thích dụi đầu vào tay ông dịu dàng mỗi lần ôngtrèo lên chuồng rải đều cỏ lên cái máng dài. Con cừu cái tinh nghịch thích nhảy cẫng lên,gõ móng vui vẻ trên những thân cỏ xanh óng ánh mướt rượt mỗi khi ông đem cả bầy chăntrên đồi cỏ xanh ngút ngát gần bìa rừng… Không thể nào ông để mất nó.Trời chưa sáng, gió quần lạt xạt làm vỡ nát những giọt nước trong veo đọng trên đầucành lá. Mặc kệ hơi lạnh luồn lách, riết róng trên da thịt. Ông phăng phăng vạch đườnglên núi, tay ôm cứng một bọc vải ấm sực. Nhịp nhàng lên xuống theo từng bước chânông, con cừu cái Mắt Đen nằm im thin thít trong bọc vải, yếu ớt từng hơi thở.Ông sẽ không để mất nó. Mắt Đen à. Cố lên con nhé. Ta sẽ đưa con đến với chị Duyên.Chị Duyên sẽ phù hộ con khỏe lại sớm thôi, Mắt Đen.IICô tỉnh ngủ khi tiếng cánh cửa kẹt mở đẩy bước chân ông lọt thỏm hẳn trong không gianmờ tối lạnh buốt bên ngoài.Cô đã linh cảm được điều này - cuộc ra đi của ông – từ rất nhiều ngày trước. Như mộtmạng nhện vô hình, thứ linh cảm đó bắt đầu chăng những sợi tơ đầu tiên vào hôm cô nhìnthấy ông lầm lũi đem chôn con cừu con thứ hai của Mắt Đen. Rồi rất mau chóng sau đóchúng ngày qua ngày dệt kín tâm tưởng cô ý nghĩ: ông sẽ ra đi. Ông sẽ đi, mang theo concừu Mắt Đen ấy. Ông cùng nó lên núi. Như bao lần đã cùng nó lên núi vào mỗi tháng bakhi đợt mưa giao mùa dầu tiên ập đến. Con cừu lông trắng muốt, riêng bên mắt phải vòngmột mảng lốm đốm đen ngộ nghĩnh như đeo kính ấy, với ông, có lẽ mãi là người bạnđồng hành duy nhất. Cô không thể thay thế nó. Mà cũng không đủ can đảm để thay thếnó đi cùng ông trở lại nơi khủng khiếp đã hai lần suýt giết chết cô.Một lần là năm cô mười tám tuổi, khi hai thằng người rừng rú chặn những vòng quaynặng nhọc của chiếc xe than. Xe đổ kềnh, mấy viên than thuôn dài đen óng chùi ra khỏilớp dây ràng miệng bao, lởm ngởm phơi trên đất. Còn cô, phơi thân trắng hếu trên mớquần áo tả tơi dưới những bàn tay điên cuồng thèm khát.Một lần là ba năm trước, ngày ông trời cợt đùa để cô gặp ông, lần đầu tiên bước vào cuộcđời ông, bằng một hình ảnh thảm hại tả tơi. Nên trách hay cảm ơn ông trời đã để cô gặpông vào cái ngày nguyền rủa đó. Không gặp ông cô đã chết. Chết mà không có được mộtmảnh áo quần trên người, chết trong kiệt sức, trong đau đớn và cả trong cảm giác nhụcnhã mà lẽ ra không nên có ở những loại đàn bà kiếm tiền bằng thân xác như cô. Nhữngthằng đàn ông phá rừng vắng hơi đàn bà dày vò cô không một đứa nào đủ can đảm ở lạiđắp cho cái xác rã rời, trợn trừng mắt một mảnh áo che thân. Chúng tưởng cô đã chết.Một con điếm chết vì ngu ngốc, vì tham lam, để một thằng khách mặt hiền lành dẫn dụlàm mồi đãi cả đám gần chục đứa anh em bạn bè nó. Cũng đáng kiếp cho con đàn bà. Đãkhông thoát ra được ám ảnh khủng khiếp năm mười tám tuổi, lại còn vì đồng tiền dấnthân vào những ám ảnh tiếp theo.Thôi thế cũng là xong một kiếp đời. Cô đã đinh ninh thế, khi những giọt mưa đầu tiên lộpđộp rơi trên đám lá khô mục dưới chân. Mưa đầu mùa sũng ướt mùi ẩm mốc, mùi đấtnồng khê tưới lên mắt, lên môi, lên da thịt, lên nỗi đau cô rát buốt.Cũng một mùa mưa như thế này, mẹ đã lẩy người khỏi vòng tay cô ôm. Cô chạy theo mẹ,theo cái dáng thanh thanh ngồi đổ hẳn vào tấm lưng to bè của gã buôn gỗ cầm lái, ho sặcsụa trong mớ khói đen kịt phả ra từ hai ống pô xe máy nổ xé tai. Và một mùa mưa nhưthế nữa, người cha liệt nửa người hắt tô chao nóng hổi vào mặt cô: “Mày đĩ thỏa như conmẹ mày.” Nước m ...

Tài liệu được xem nhiều: