Danh mục

Tạm biệt - Kì cuối

Số trang: 22      Loại file: pdf      Dung lượng: 191.34 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trong 1 phút đồng hồ, 6 cặp mắt nhìn nhau với đầy vẻ ngạc nhiên, sững sờ. Xen lẫn trong đó có sự xót xa, một chút bực tức, và một chút đau lòng... Trong số 6 người, người đầu tiên có phản ứng là Guitar. ... Một chút ngỡ ngàng lúc ban đầu, không, phải gọi là bàng hoàng mới đúng làm thằng bé đứng không vững, nhưng rồi
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tạm biệt - Kì cuốiTạm biệt - Kì cuối: Tạm biệtTrong 1 phút đồng hồ, 6 cặp mắt nhìn nhau với đầy vẻ ngạc nhiên, sững sờ.Xen lẫn trong đó có sự xót xa, một chút bực tức, và một chút đau lòng... Trongsố 6 người, người đầu tiên có phản ứng là Guitar.... Một chút ngỡ ngàng lúc ban đầu, không, phải gọi là bàng hoàng mới đúng làmthằng bé đứng không vững, nhưng rồi, có một cảm giác tức giận khó tả xâm lấnvới nó, và trong một khoảnh khắc không giữ được bình tĩnh, nó cầm tay Vân rồikéo cô bé ra khỏi quán cà phê.- Anh làm gì thế, sao đang dưng lại lôi ra đây? – Vân hỏi giọng vừa ngạc nhiênvừa phẫn nộ.- Linh...- Linh nào? À từ từ, có phải ý anh là.... – Vân hiểu gần như ngay lập tức – ngườiyêu cũ của anh hả?- Ừm...- Thế cái anh ngồi với chị ý là ai, người yêu mới à?- Là người còn lại trong câu chuyện em đã biết...- Hả... – Cái bà chị này kì ghê, Vân nghĩ bụng- Thế anh chạy ra đây làm gì?- Không biết, tự dưng cảm thấy không ổn.- Anh cảm giác xấu hổ vì như người chen ngang vào chuyện của họ, giờ thấymình giống một kẻ tệ hại hả?- Gần như thế.- Anh có làm gì sai đâu mà phải thế? Tình cảm là do chị Linh kia quyết định cơmà, anh quay đi mới chứng tỏ là anh kém cỏi ý. Không sai thì việc gì mà phải vậy.Đi vào, chị còn đợi...- Nhưng...- Ơ hay nhưng gì, con trai gì mà thế? Đi vào nào. Anh ngẩng cao đầu lên, câyngay chẳng sợ chết đứng, nào điVà bằng một sự tự tin hết thảy, gạt đi mọi suy nghĩ bối rối về Piano và Violin đangnhảy tưng tưng trong đầu, Vân cầm lấy tay Guitar và mở cửa bước vào một cáchthản nhiên chưa từng có.- Xin lỗi mọi người nhé, tại em quên đồ ở xe nên phải quay ra lấy – Vân nở mộtnụ cười mà theo nó là tự nhiên hết sức có thể, tuy nhiên, riêng cái việc nó nói lờixin lỗi là đã hết sức không tự nhiên rồi.- Ừ không sao... Violin ôn tồn nói với em – Bạn ấy vừa nói với chị là hóa ra haingười là bạn thân lâu lắm rồi, thế càng đỡ phải giới thiệu nhỉ.- Ừ chị giới thiệu hai anh chị kia đi – Vân nói giọng tỏ vẻ bình thường thú vị.- À, đây là anh Thành, chủ quán, và đây là chị Linh, là... người yêu của anhThành – Violin nói hơi ngập ngừng một chút, vì chính con bé cũng nhận ra cả anhThành lẫn chị Linh đều có vẻ không thoải mái.- Ừ, giới thiệu với hai anh chị, đây là anh gia sư của em, anh ý giỏi phết, từ ngàyhọc em tiến bộ lên được bao nhiêu.Vân vẫn mỉm cười thản nhiên như không có việc gì, và nó bỗng cảm thấy điệnthoại rung trong túi quần, con bé nhận được tin nhắn từ Piano.‘Nay`, tao co chuyen can noi voi may`, ra ngoai` nhe’‘Sao phai ra ngoai, co gi noi luon di’- Vân nhắn lại‘Ra di ma, the nhe’Piano đứng dậy trước, nói là cần vào nhà vệ sinh, và sau đó Vân làm đổ nước vàoáo nên phải vào nhà vệ sinh để rửa tay.- Có chuyện gì mà mày gọi tao hả?- Mày là em... của chị à quên bạn ấy thật hả?- Ừ, mày lo gì – Vân vẫn giữ vẻ bình tĩnh khó tin, thật sự con bé cũng không biếtnó có thể chịu đựng ...

Tài liệu được xem nhiều: