Tạm Biệt Quá Khứ… Những con đường đầy lá thu rơi rụng….gió ơi hãy mang những nỗi buồn của ta đi đi nhé…tạm biệt một quá khứ về anh…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
TẠM BIỆT QUÁ KHỨTẠM BIỆT QUÁ KHỨTạm Biệt Quá Khứ… Những con đường đầy lá thu rơi rụng….gió ơi hãy mangnhững nỗi buồn của ta đi đi nhé…tạm biệt một quá khứ về anh…***Bóng ngã chiều tà, Mẫn lang thang một mình trên con đường quen thuộc dẫn vềphòng trọ. Trái tim Mẫn dường như đóng băng sau mối tình đầu đầy nghiệt ngã.Cô đã tự hứa với mình là không bao giờ yêu ai khác ngoài Long. Có những chiều ,cô phải làm việc với những chiếc máy tính khô khan trên thư viện. và vô tình ,chỉlà vô tình thôi, cô lại lên yh và đọc lại những tin nhắn mà cô và Long đã nóichuyện với nhau, nước mắt cô đã chực trào ra nếu không có sự nhắc nhở của côbạn cùng nhóm :”Lo kiếm tài liệu đi, yh gì nữa…” Đã 2 năm rồi ,từ khi Long ra đi,đi mãi khỏi cuộc đời cô ,bạn bè chưa bao giờ nhìn thấy cô cười. Đôi mắt cô lúc nàocũng mang một nỗi buồn sâu thẳm. Có lẽ cô sẽ không bao giờ yêu ai nữa... chỉ làcó lẽ thôi…..-về phòng chưa cô bé-một tin nhắn của cậu bạn cùng nhóm học... -về rồi ,đang chuẩn bị bữa tối..-này, khi nào Mẫn cũng trả lời cộc lốc thế à. Phải anh anh em em cho có tý tìnhcảm chứ-quen rồi ,không bỏ được thôi nha. Chuẩn bị bữa tối đã…Mẫn lạnh lung ném điện thoại vào một góc đi nấu cơm ,âm báo tin nhắn đến cũngchẳng them đọc (vì biết tin nhắn của ai mà) Lân chẳng biết phải làm gì hơn là thởdài trước nhưng tin nhắn của Mẫn.Anh và Mẫn quen nhau trong những ngày đầu nhập học. Anh là một chàng trai vuitính và năng động , ngược lại Mẫn lạnh lung ít nói và gần như khép kín .Ngày lậpnhón học tập chỉ có 4 mạng ,cần thêm một mạng nữa mới đủ người ,Lân nhìnquanh ,thấy Mẫn đang lẽ loi một mình nên lân la gã gẫm mời cô vào nhóm ,Mẫnđồng ý ,vẫn lạnh lùng và ít nói. Từ đó Lân bắt đầu để ý đến Mẫn .những tin nhắncủa 2 người cũng bắt đầu ,cũng chỉ chủ yếu về vấn đề học tập kiểu như :”maithuyết trình đi sớm 15p” . hay là :”Mẫn ơi chiều nay lên thư viện học nhóm nha”Càng để ý đến Mẫn ,Lân càng để muốn biết thêm nhiều điều về cô ,Lân muốn biếtcô bạn xinh đẹp của mình lại lạnh lùng và bí ẩn như vậy. và a cảm thấy có một thứtình cảm khác với Mẫn ,không đơn giản chỉ là tình bạn .Một ngày cuối năm nhấtLân lấy hết can đảm để tỏ tình với Mẫn .-Mẫn nè ,Mẫn có tin một ngày nào đó chúng ta yêu nhau không ?-“Không tin”-câu trả lời nhanh gọn và đanh thép khiến Lân như chết lặng hết mấygiây .-Vậy sẽ có một ngày Lân sẽ làm cho điều đó thành sự thật ,tin mình đi.-Tùy thôi, nghĩ sao cũng được .-Ừ ,mà đừng xưng hô cộc lốc như vậy nữa ,nghe khó chịu lắm .-tùy Lân ,tui quen rồi .thôi chiều rồi ,tôi về đây.Lời tỏ tình theo kiểu “gián tiếp” của Lân kết thúc nhanh chóng ,anh thầm nghĩ:”vậy là cô ấy chưa từ chối “.Trên đường về Mẫn suy nghĩ mông lung về mọi chuyện cô nghĩ rằng :”yêuư?chẳng lẽ sau những gì trải qua mình có thể yêu một ai khác ngoài Long à ,mìnhđã dành hết trái tim mình cho anh ấy rôi mà ,mính sẽ chẳng yêu ai khác nưa đâu….Thời gian cứ trôi dần đi .Lân vẫn thế tìm mọi cách để tán tỉnh Mẫn .Còn Mẫn,không xa lánh ,không cự tuyệt ,cũng chẳng đồng ý làm bạn gái của Lân ,từ khiquen nhau đến giờ chưa bao giờ Lân hẹn được Mẫn đi chơi lần nào .Mặc dù Mẫntin tưởng Lân nhiều hơn , có đôi lúc chỉ một chút nữa thôi ,là Mân đã dồng ý làmbạn gái Lân, nhưng cô chợt nghĩ đến Long ,lại lắc đầu .còn Lân kiên trì ,bền vữngkhông bỏ cuộc ,cứ lâu lâu lại ngỏ lời :”Mẫn ,làm bạn gái mình nha “ rồi lại thấtvọng vì những cái lắc đầu của cô .Một ngày cuối năm 2 , khi cả đang họp nơi quán nước mía quen thuộc ….-năm nay về quê đứa nào chơi đi –Lân lên tiếng đề nghị .cả bọn lập tức đồng ý ..-nhưng về quê đứa nào –một cô bạn lên tiếng ..-Nhà Mẫn –Lân vừa nói vừa nheo mắt nhìn Mẫn. -tùy thôi – câu trả lời quen thuộc của Mẫn .Cô bạn trong nhóm đấm nhẹ vào vai Mẫn :”tùy gì mà tùy ,có cho về không để tụinày còn thu xếp “.-Ừ…thì đồng ý –Mẫn trả lời theo kiểu bị ép buộc…***Chuyến xe khách dừng lại ,thả xuống năm đứa sinh viên .Lân sốc lại ba lô rôi nhìnMẫn :”này cô “hướng dẫn viên” ,làm ơn dẫn tụi này về “Khách sạn” của cô giùmcái “. Câu nói hóm hỉnh của Lân làm cả nhóm cười vang ,trừ Mẫn .Đây là quêhương của Mẫn ,nơi ghi dấu một kỷ niệm buồn đau về mối tình đầu của của cô.Thấy Mẫn buồn ,Lân trêu :” -sao thế ,thấy tụi này về nhà chơi nên không vui ah “-đâu có ,vui mà ,tại hơi mệt nên thế-thế thì cười một cái cho đời tươi đẹp nào- một cậu bạn lên tiếng .-thôi ,tui cười không đẹp, lại làm mọi người mất vui .với lại đang mệt.haizzzz….về nhà thôi .Cả nhóm về đến nhà Mẫn trời cũng gần tối. vì đi đường mệt nên lăn ra ngủ .sángmai mới dậy .Những ngày ở quê Mẫn thật vui…nơi mảnh đất đầy nắng gió này , cảnhóm đi khắp nơi ..thăm trường cấp 3 của Mẫn ,đi chơi thác ,ra ruộng ,lên rẫy càphê .v.v. ..nhưng có một nơi mà Mẫn chưa bao giờ dẫn mọi người đến..đó là nghĩatrang ,nơi có Long .Mẫn không muốn mọi người nhìn thấy giọt nước mắt của mìnhkhi đứng trướ ...