Tam Hạ Nam Đường Tác giả: Khuyết Danh Hồi Thứ Mười ChínNói về Trịnh Ấn tính xàm trong lòng, nên mang túi rỗng vào tiệm kêu tửu bảo biểu đem rượu ngọt và đồ ngon. Tửu bảo coi bộ quan khách tác lớn lại cao, biết sức ăn uống như rồng như cọp, liền đem ra ít bầu rượu và dọn đủ đồ ngon. Trịnh Ấn ăn uống trội hơn ngày thường, vì nhịn đói đã một ngày rưỡi, ăn uống một hồi lại kêu thêm rượu, hối đồ ăn. Tửu bảo thấy khách y phục đoan trang, ngỡ tiền...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tam Hạ Nam Đường - Hồi 19 Tam Hạ Nam Đường Tác giả: Khuyết Danh Hồi Thứ Mười ChínNói về Trịnh Ấn tính xàm trong lòng, nên mang túi rỗng vào tiệm kêutửu bảo biểu đem rượu ngọt và đồ ngon. Tửu bảo coi bộ quan khách táclớn lại cao, biết sức ăn uống như rồng như cọp, liền đem ra ít bầu rượuvà dọn đủ đồ ngon. Trịnh Ấn ăn uống trội hơn ngày thường, vì nhịn đóiđã một ngày rưỡi, ăn uống một hồi lại kêu thêm rượu, hối đồ ăn. Tửubảo thấy khách y phục đoan trang, ngỡ tiền lưng nhiều lắm, nên lựa toànmón ngon vật lạ, lại trông cho khách ăn ráng cho nhiều. Tuy nghe tiếngTrịnh Ấn nói khác tiếng mình, song thấy mặc sắc phục nhà vua nên tửubảo không dám tra hỏi.Khi Trịnh Ấn ăn no say và trà nước xong thì sửa soạn xuống lầu khôngnói gì đến việc tiền bạc. Tửu bảo thấy vậy liền nghĩ:- Bộ người này tính ăn lường, nên cố thực quá, ăn rồi mà không nói đếnviệc bạc tiền, lại coi bộ muốn lên lưng ngựa mà đi!Nghĩ rồi, bèn đón lại đòi tiền.Trịnh Ấn nói:Nhữ Nam Vương có ăn uống bao nhiêu thì bổn địa phải chịu, ngươi cònđòi bạc gì? Thôi bao nhiêu thì ngươi tính đi, tới ngày trừ bạc thuế, hay làmuốn đến trình huyện mà lấy của công nho, hai lẽ ngươi muốn lẽ nào?Chủ quán nghe ra mới biết là một vị vương hầu bên Tống, cừu địch vớinước mình, nên tính đi báo quan mà lãnh bạc thưởng, liền nạt tửu bảorồi làm bộ vui vẻ thưa:- Khi nãy thằng bạn tôi con mắt mù quáng, không biết đại vương, nó thấtlễ mười phần, tôi xin cam chịu lỗi.Nói rồi liền cúi lạy, Trịnh Ấn mừng rỡ khi thấy chủ quán tôn kính mình.Tam Hạ Nam Đường Trang 1Còn chủ quán thì hối các tửu bảo đem trà thơm ra đãi, còn làm bộ giả lảđãi đằng chu đáo gấp đôi khi trước rồi nói:- Tôi có mắt mà như mù, không biết đại vương, nay nhờ ơn bề trên chotính tiền trừ thuế. Song vương gia nói miệng, sợ quan thâu thuế khôngtin, vì chẳng có dấu chi làm cớ, vậy xin đại vương phê cho ít chữ vàđóng ấn vào, ngày sau có quan thâu thuế đến, tôi chiếu giấy mà trừ, thiệtơn đại vương sánh tựa non biển ?Trịnh Ấn nghe nịnh êm tai thì khen rằng:- Chủ quán thiệt là người có trí, ta khá khen cho đó !Nói rồi biểu đem giấy mực ra.Trịnh Ấn đề rằng:“Phải chiếu theo giấy này trừ thuế cho thân tộc tiệm này mười năm rồiký tên đóng dấu kỹ lưỡng.Chủ tiệm làm bộ mừng rỡ cúi lạy tạ ơn, rồi truyền cho tửu bảo đem rượutốt và đồ ăn ngon no đủ mọi món, nào thịt rừng nào cá biển.Trịnh Ấn thấy đãi những món mỹ vị thì ráng ăn uống thêm.Chủ quán thì càng ân cần khuyên ép, rồi bước vào nhà trong sai bạn đimách với quan Tổng binh, dặn rồi trở ra hầu rượu.Tổng binh xứ nọ họ Tiêu tên chữ là Hóa Long, nghe gia tướng của chủquán đến bẩm:- Chủ tôi phục rượu cho một vị vương nước Tống, còn ngồi trong quán,coi bộ đã say, nên chủ tôi sai đến bẩm với ông, xin đem binh đến bắt.Tiêu Hóa Long nghe báo mừng rỡ vô cùng, dẫn năm ngàn binh mã ra đi.Đến quán thì Trịnh Ấn đang uống rượu. Tiêu Hóa Long hét lớn:- Khen cho Tống tặc cả gan còn ngồi uống rượu !Trịnh Ấn nghe rõ mới hay mình còn ở trong địa phận đất Kiên Lăng, bịchủ quán làm mưu sai người đi báo cáo. Muốn cầm roi lên ngựa, mà cựvới tướng Đường, ngặt say quá nên tay chân rã rượi, Trịnh Ấn túng thếthót lên ngựa mà chạy. Binh Nam Đường vây phủ quá đông. Trịnh Ấnngồi không vững vàng liền nhào xuống ngựa, quân Nam Đường áp lạiTam Hạ Nam Đường Trang 2bắt trói Trịnh Ấn.Tiêu Hóa Long mừng rỡ mười phần, liền thường quán nhân năm trămlạng bạc. Chủ quán mừng rỡ tạ ơn. Tiêu Hóa Long truyền quân dẫnTống tặc về ải.Về đến ải, Tiêu Hóa Long truyền đem giam Tống tặc được ít ngày đêmgiải mà lập công. Bởi qua bữa sau là trung thu trăng tỏ, bạn đồng liêuthăm viếng chơi bời, tại nhà quan nên việc ăn chơi trọng thể lắm!Ngày ấy có người đồng liêu thiết nghĩa với Tiêu Hóa Long là Úc Thoạilàm chức trấn quốc tướng công, có người con gái là Úc Sanh Hương, tàicao phép lạ. Hai cha con họ Úc đi giải một tên tội phạm, thuận đườngghé viếng Tiêu Hóa Long, tên phạm ấy cũng là tướng bên Tống.Tiêu Hóa Long tiếp đãi Úc Thoại và hỏi thăm vì cớ nào mà bắt đượcTống tướng. Úc Thoại nói:- Tống tướng họ Cao tên Quân Bội, đêm hôm qua đơn thương độc mãđến bắn tên lửa vào thành quyết đốt kho lương, may trời khiến tôi hayđặng đem binh ra vây nó. Không dè nó tướng nhỏ mà sức mạnh nhưthần, đánh nhằm cánh tay tôi bị thương. Khi quân báo lại con gái tôi làSanh Hương ra đánh bắt nó đem về. Tôi tính giải nó đến vua, trước làlập công sau là báo thù roi sắt, e Tống tướng đón đường cướp giựt, bởikhi trước khi có chiếu truyền rút binh các ải về thủ thành vua, nên binhtôi mười phần nay còn có một. Nay mới giải Tống tướng, có năm trămbinh mà thôi, nên ghé lại Tổng binh mượn thêm nhân mã ba ngàn đặngđi giải, chẳng hay Tổng binh có đành chăng?Tiêu Hóa Long nghe nói:- Không dè anh cũng như em, đồng bắt được tướng Tống.Nói rồi thuật chuyện bắt Trịnh Ấn.Úc Thoại nghe ...