Danh mục

Tâm hồn trẻ thơ

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 213.24 KB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chúi đầu vào cuốn Lão Tử mà Quân lại khẽ ngâm nga một câu trong Thánh kinh: “May mắn thay những kẻ có lòng thanh khiết vì chúng thấy Thượng Đế”. Quân lại quay sang tôi, khẽ cất giọng du dương: - “Ta nói các ngươi biết sự thực nếu các ngươi không trở về lại như những đứa trẻ thơ thì các ngươi sẽ không vào được Thiên Đường. Kẻ nào tự nhỏ đi như những đứa trẻ thơ kia, chính là kẻ ấy sẽ lớn nhất ở Thiên Đường”....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tâm hồn trẻ thơ Tâm hồn trẻ thơ TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG THỊ THANH HIỀNChúi đầu vào cuốn Lão Tử mà Quân lại khẽ ngâm nga một câu trong Thánh kinh: “Maymắn thay những kẻ có lòng thanh khiết vì chúng thấy Thượng Đế”. Quân lại quay sangtôi, khẽ cất giọng du dương: - “Ta nói các ngươi biết sự thực nếu các ngươi không trở về lại như những đứa trẻ thơthì các ngươi sẽ không vào được Thiên Đường. Kẻ nào tự nhỏ đi như những đứa trẻ thơkia, chính là kẻ ấy sẽ lớn nhất ở Thiên Đường”. Thánh kinh nói vậy đấy. Còn Lão Tử nóigì? Chà, Đông hay Tây đều có chung quan niệm. Thu xem đây này, Lão Tử nói conngười cần phải trở về trạng thái hồn nhiên mộc mạc trong trắng chưa bị vật dục khuấyđộng, tâm hồn của một đồng tử. - Bây giờ Quân mới biết điều đó, còn Thu đã biết từ lâu. Thu còn biết ngoài Lão Tử,Mạnh Tử cũng có một quan niệm tương tự gọi là Xích tử chi tâm, tức tâm hồn trong trắngcủa một đứa trẻ sơ sinh. Đứa trẻ sơ sinh có tâm hồn trong trắng không có gì lạ. Nhưngmột người trưởng thành mà không lấm bụi trần, vẫn mang tấm lòng của một đứa trẻ thìThu đã thấy rồi. Chết, thầy xuống tới kìa! Tôi vừa dứt lời, thầy đã đứng trước mặt hai đứa, nhìn chăm chăm vào cuốn sách dướigầm bàn rồi nhìn Quân. Quân không thể không chìa quyển sách ra. - Chàng trai trẻ. Tư tưởng của Lão Tử cũng đáng biết lắm, nhưng ngoài kia có mộtbệnh nhân đang chờ. Cấp cứu cho người ta xong rồi hãy trò chuyện cùng Lão Tử. Cả đám quay mặt nhìn ra ngoài giảng đường rồi cười xoà. Thầy chỉ ẩn dụ thôi chứ cóbệnh nhân nào ở chốn này. Nhưng cảnh bệnh nhân chờ khám bệnh ở bệnh viện thì sángnào mà chúng tôi không nhìn thấy, đến nỗi có khi quá mệt mỏi tôi phải thầm kêu lên:“Sao, cả đời mình phải chứng kiến mãi cảnh này sao?”. Nhưng khi về nhà nhìn thấyĐông, tôi lại muốn trở lại bệnh viện, trở về giảng đường, về phòng thí nghiệm, về thưviện để học hỏi như điên, đọc như điên, khát khao được trả lời câu hỏi dày vò lòng tôisuốt bao năm qua: “ Vì sao em lại thế?”. Thầy trở lên bục giảng tiếp tục bài giảng của mình. - Khi mới ra đời, thuốc này được xem là thần dược. Mệt mệt một chút, dùng nó là khoẻngay. Gầy yếu quá, chích một liều là người trở nên to béo phương phi. Thậm chí ngườixấu cũng có thể biến thành đẹp với làn da căng bóng mịn màn như con gái mười sáu. Mãiđến bây giờ có bác sĩ vẫn xem nó là độc chiêu của riêng mình. Độc chiêu vì đã có rấtnhiều người không dám dùng nhưng mình vẫn thừa can đảm và thiếu lương tâm để dùng.Nó từng cứu sống hàng triệu người trên thế giới, nhưng bây giờ chỉ được người ta nghĩđến khi không còn cách lựa chọn nào khác, khi không còn thuốc nào khác. Nó không gâytác hại ngay mà từ từ một cách không ai hay biết cứ như nó không phải là thủ phạm mà làdo bệnh tự nhiên nào khác. Có khi nó gây tác hại rất mạnh ngay ở liều đầu tiên, nhưngkhông phải ai cũng bị mà trong hàng triệu người mới có một. Các em có biết tác hại đó làgì không? Đó chính là làm ngừng phát triển ở những đứa trẻ vị thành niên. Như thầy nóikhi nãy, tác dụng phụ chỉ xuất hiện ở một tỷ lệ rất thấp nhưng không phải vì thế mà ta tựcho phép mình sử dụng một cách tuỳ tiện với câu nói: “ Ôi, cả triệu người mới có một,chắc gì nó xảy ra với bệnh nhân của mình”. Dù sao thì... Tôi đứng bật dậy, tim đập loạn xạ, đầu óc quay cuồng với bao câu hỏi chợt loé sángtrong đầu tôi. - Dạ, thầy có thể giảng lại kỹ một chút không ạ? - Chỗ nào? - Dạ, chỗ ngừng phát triển. - À, thuốc này nó tác động lên tuyến thượng thận, có khả năng ức chế hormon tăngtrưởng làm những em bé vị thành niên bị ngừng phát triển, cứ bé hoài như thế. Kìa, saomặt em xanh mét vậy. Tôi ngồi bệch xuống ghế. Mọi thứ trước mặt tôi nhoà đi, cả gương mặt phúc hậu củathầy, cả đám bạn lao nhao nhìn tôi, cả ánh mắt lo lắng của Quân. Tôi chỉ thấy đôi mắttròn xoe ngây thơ của Đông nhìn tôi, nụ cười mãi mãi hồn nhiên.Tan học, tôi vẫn ngồi lại giảng đường, miên man nhìn lên hình vẽ của thầy trên bảng màthật sự không suy nghĩ được điều gì. Quân vẫn kiên nhẫn chờ tôi. Tôi lí nhí: - Quân có bao giờ biết mấy lần Quân đòi đến thăm nhà Thu mà Thu không đồngýkhông? - Làm sao Quân biết được. - Bây giờ Quân có còn muốn đến không? Lẽ dĩ nhiên Quân lúc nào cũng muốn đến nhà tôi, bao giờ cũng muốn được công nhậnlà người đang chiếm giữ trái tim tôi, để cắt đứt những cái đuôi lẳng nhẳng theo tôi ởtrường và cả ở bệnh viện, nơi ngay cả những bệnh nhân đang đau đớn cũng phải ngẩnngười ra trước sắc đẹp của tôi. Nhưng Quân còn ngẩn người hơn trước một nhan sắckhuynh nước khuynh thành, theo cách nói của Quân, khi gặp Đông. Đông cao một métbốn mươi centimet, mặt tựa thiên thần, chạy từ nhà ra bá lấy cổ tôi trước đôi mắt sững sờcủa Quân. - Em chờ chị từ sáng đến giờ. Sao trưa nay không về? Dì ba lên mang trái cây nhiều vôkể. Hôm nay được một bữa ăn đã đời. Bữa ăn đã đời của Đông đã biến thành một bữa tiệc bàn đào mà Tề Thiên Đại Thánhchính là nó quậy phá lung t ...

Tài liệu được xem nhiều: