Danh mục

Tấm lòng của người thầy

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 229.34 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thầy nhìn tôi và Mai bằng một ánh mắt...bất thường. Điều bất thường đó làm tôi giật mình hoảng hốt: "Thôi chết! Không biết mình đã làm gì sai để bây giờ thầy giận mình không nhỉ?" *** Mới chuyển cấp, tôi còn rất nhiều điều bỡ ngỡ. Nào phải làm quen với các bạn mới, các thầy cô mà tôi chưa lần nào gặp mặt. Nào phải chăm chỉ học tập để "ghi điểm" trong mắt bạn bè và thầy cô giáo... Vì chỉ mới là tân học sinh của trường, nên tôi thường được các anh chị lớp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tấm lòng của người thầyTấm lòng của người thầyThầy nhìn tôi và Mai bằng một ánh mắt...bất thường. Điều bất thườngđó làm tôi giật mình hoảng hốt: Thôi chết! Không biết mình đã làm gìsai để bây giờ thầy giận mình không nhỉ? ***Mới chuyển cấp, tôi còn rất nhiều điều bỡ ngỡ. Nào phải làm quen với cácbạn mới, các thầy cô mà tôi chưa lần nào gặp mặt. Nào phải chăm chỉ họctập để ghi điểm trong mắt bạn bè và thầy cô giáo...Vì chỉ mới là tân học sinh của trường, nên tôi thường được các anh chịlớp trên mách cho nghe đủ thứ chuyện. Nghe nói, trường tôi có một thầygiáo nghiêm khắc lắm! Hễ có học sinh nào vào lớp sau thầy, thì thầy sẽphạt không cho vào lớp, rồi ghi vào sổ đầu bài là học sinh đó bỏ tiết. Thầydạy toán, nên tính tình cũng khô khan, cứng nhắc... Thêm nữa, thầy rấthay quát mắng học trò, đặc biệt là...các học trò nam! Hic.Thật là trùng hợp, khi thầy giáo dạy toán của lớp tôi lại là...thầy Hải -người mà tôi từng nghe các anh chị lớp trên kể nhiều. Hình như nhữngđiều nghe thấy... đều có phần đúng, vì những lúc nóng giận, thầy cógiọng nói như thét ra lửa, làm đứa nào lớp tôi cũng muốn...đứng cả tim.Riêng tôi, cứ hễ nhìn thấy thầy thì toàn thân lại lóng ngóng như gà mắctóc... ***Thế là thầy Hải đã dạy lớp tôi được một tháng rồi. Cách giảng bài của thầyrất dễ hiểu nên cả lớp chúng tôi tiếp thu khá dễ dàng. Bên cạnh đó, họcvới thầy, chúng tôi cũng học tốt lên nhiều nhờ vào cái tính...sợ thầy! Tuynhiên, tiết học nào của thầy cũng khiến tụi sau quỷ, ma lớp tôi chẳngcựa quậy được gì cả. Bầu không khí lúc nào cũng căng thẳng, tập trungcao độ. Nếu lơ là một chút cũng...toi!Thầy Hải có cách hỏi bài rất khủng. Thỉnh thoảng, đang viết bài giảng lênbảng, thầy lập tức quay lại tung liên hoàn cước (các câu hỏi ý mà) xuốngcả lớp. Tên nào lơ ngơ không trả lời được thì...bị đội sổ và ăn trứngnhư chơi!Hôm đó, lớp tôi được phân công lao động ở tầng hai. Công việc khá nhẹnhàng, chỉ cần quét dọn trong các phòng học, hành lang và cầu thang chosạch sẽ là được. Sau khi cả lớp đã lao động xong, tôi và Mai ở lại cất sọtrác và chổi vào lớp học của mình.Lúc về, chúng tôi bắt gặp thầy Hải. Trông thầy có vẻ mệt mỏi. Thầy bị ốmchăng? Chắc vậy! Thầy nhìn tôi và Mai bằng một ánh mắt...bất thường.Điều bất thường đó làm tôi giật mình hoảng hốt: Thôi chết! Không biếtmình đã làm gì sai để bây giờ thầy giận mình không nhỉ? Hình như Maicũng có chung nỗi lo sợ giống hệt tôi. Chúng tôi cùng nắm chặt tay và đisát vào nhau. Phía đối diện, thầy Hải đang...nhìn chúng tôi với vẻ mặt lúcthì giận dữ, lạnh lùng, lúc thì trìu mến.Rồi, một tiếng ho của thầy khiến cả hai đứa giật thót tim, chân tay run lẩybẩy. Cái Mai nắm tay tôi rất chặt, nhưng tôi lại không cảm thấy đau chútnào, bởi tâm trí tôi đang bị nỗi sợ hãi chiếm đóng hết rồi. Chốc chốc, tôilại đưa mắt nhìn thầy Hải, rồi lại đảo mắt xung quanh xem có ai không, đểcòn cầu cứu khi lâm nguy. Chúng tôi ngày càng tiến lại gần chổ thầy.Đúng lúc ấy, thầy cũng đưa mắt nhìn thẳng vào tôi. Tôi hốt hoảng thu ánhmắt của mình lại, người co rúm. Chưa bao giờ tôi có cảm giác sợ hãikhủng khiếp khi gặp thầy cô giáo của mình như lúc này. Vì nhỡ đâu, thầygiận tôi chuyện gì mà để bụng tới giờ thì... Và rồi, một điều làm tôi khiếpsợ hơn nữa là...đột nhiên thầy tiến lại chỗ tôi. Thầy chỉ một ngón tay vàothẳng mặt tôi và quát lên bằng giọng khàn khàn:- Tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho em đâu! Từ nay em đừng gọi tôi là thầynữa!Xong, thầy lại quay sang cái Mai và đặt bàn tay rắn chắc của thầy lên vainó. Giọng thầy trở nên ấm áp và hiền từ đến lạ:- Thiên, em hãy cố gắng học tập đi nhé! Em đừng chơi với những bạn cábiệt đó nữa!Cả tôi và Mai đứng sững, rồi cúi đầu chào thầy và chạy một mạch xuốngtầng một. Ôi trời! Không biết thầy đang nói chuyện với chúng tôi, hay là vớicái cậu tên là Thiên gì gì đó nữa. Xuống tới sân trường, chúng tôi mớiđược thở phào nhẹ nhõm. Tôi khẽ ngước mắt lên tầng hai nhìn thầy Hải.Thầy vẫn đứng trầm tư trên đó. Thầy đang nghĩ gì mà lặng người ra vậy?Nhìn ánh mắt của thầy, tôi có thể đoán ra là...trong lòng thầy đang có mộtnỗi buồn da diết. Và bỗng nhiên, tôi lại...cảm thấy thương thầy quá!Cái Mai kéo tay tôi và bảo:- Chúng ta về thôi!- Không, tớ sẽ ở lại và tìm hiểu xem thầy Hải đang buồn vì chuyện gì!- Vậy thì...tớ sẽ ở lại cùng cậu! Tớ không thể để cậu ở lại đây một mìnhđược!Gần một tiếng đồng hồ sau, tôi cùng Mai lên lại tầng hai và trò chuyện vớithầy Hải. Tôi nhẹ nhàng bước tới gần và hỏi thầy:- Thầy ơi, thầy đang có tâm sự gì phải không ạ?Thầy nhìn chúng tôi rồi lặng im, chầm chậm kể:- Trước đây, có một cậu học sinh mà thầy rất quý, tên là Nguyễn DuyThiên. Nếu còn đi học, thì năm nay em ấy cũng lên lớp 10 rồi. Nhưng, vìmãi chơi với những bạn học sinh cá biệt trong trường, mà Thiên đã saonhãng việc học. Từ một học sinh giỏi nhất khối, ngoan ngoãn, Thiên dầntuột dốc và trở thành một học sinh hư hỏng ...

Tài liệu được xem nhiều: