Danh mục

Tấm vải đỏ

Số trang: 405      Loại file: doc      Dung lượng: 982.00 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 28,000 VND Tải xuống file đầy đủ (405 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Con à, mẹ con mình ra phiến đá nghỉ ngơi, uốngnước đi!” – Người phụ nữ trung niên lên tiếng.Giọng bà ta trầm ấm, bà mặc bộ đồ quần áo đen,đầu đội khăn trắng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tấm vải đỏ T ẤM V ẢI Đ Ỏ Đ ẦU“… Con à, mẹ con mình ra phiến đá nghỉ ngơi, uốngnước đi!” – Người phụ nữ trung niên lên tiếng.Giọng bà ta trầm ấm, bà mặc bộ đồ quần áo đen,đầu đội khăn trắng. Bà nhìn cô con gái đang nhẹnhàng đặt bó thuốc xuống, mắt chan chứa yêuthương rồi khẽ khàng nhặt lá cây trên tóc con. Bàlấy ra một chiếc lược gỗ rồi nói với con gái:- Hái thuốc mới có nửa ngày mà tóc tai đã rối bờithế này rồi, ngồi xuống để mẹ chải đầu cho, – Côbé ngoan ngoãn ngồi xuống. Bà mẹ chải đầu chocon bằng chiếc lược đen. Mái tóc đen mượt của côbé tung bay trong gió. Bà mẹ trầm ngâm không nóigì. Cô con gái chăm chú ngắm con kiến đang bò trênchiếc lá dưới thân mình. Mọi thứ chìm trong yêntĩnh. Con đường núi này được phát hiện khi hai mẹcon cô đi tìm thuốc, ngày thường rất ít người qualại. Núi rừng yên tĩnh, chốc chốc lại vẳng lên tiếngchim kêu, đằng sau họ là một cây hòe rất to, rễ củanó đan chéo, bò lan trên một khoảng đất rộng.Khi cô bé đang ríu rít nói về chuyện hái thuốc thìđột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh ngắt saulưng, định ngoảnh lại xem có chuyện gì thì bộp mộtcái, cô bé bị giáng mạnh vào đầu, ngã xuống, bấttỉnh nhân sự.Một luồng gió lạnh thổi tới làm cô tỉnh lại, lúc nàytrời đã chập choạng tối. Cô cựa quậy và phát hiệnra mình đang bị trói rất chặt bằng cành cây dướigốc hòe. Cô cẩn thận quan sát xung quanh rồi sợ hãikêu to: mẹ, mẹ ơi, mẹ ở đâu?Cô bé nghe văng vẳng bên cạnh mình có tiếng màidao, định quay đầu sang xem nhưng đầu đau nhứcquá; lúc này cô mới nhận ra mình không chỉ bị tróitrên cây mà tóc còn bị chia ra làm hai phần buộc vàocây hòe, chả trách mà đầu cô không cử động được.Sợ hãi tột độ, cô thét lên:- Mẹ ơi, mẹ, mẹ đang ở đâu, mau cứu con với!Cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ:- Ngoan nào, đừng hét lên thế, một lát nữa là hếtđau ngay thôi.Nghe thấy tiếng mẹ, cô quên hết sợ hãi, càng gọi tohơn:- Mẹ, mẹ ơi, mau tới cởi trói cho con, con đau quá.Tiếng mài dao vẫn rõ mồn một, từng nhát, từngnhát. Trong rừng vọng lại tiếng mẹ cô rất mạnhmẽ:- Ngoan nào, chịu khó một chút nữa thôi, mẹ sắpxong rồi.- Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy? Sao mẹ lại trói con? –Cô bé khóc không ra tiếng.Lúc này, trong màn lệ nhòa, cô đã nhìn thấy mẹmình; trong tay bà là chiếc xẻng nhọn đào thuốc đãđược mài sáng choang, bà cười lạnh, tay mân mê cáixẻng sắc nhọn.- Ta đã mài rất lâu rồi, cũng muốn mài nhanh lắmchứ, bởi ta biết, dao sắc, đâm người sẽ chóng chếtlại không đau.Cô bé nhìn mẹ mà không thể tin được.- Mẹ, mẹ muốn giết con?- Con gái à, lẽ ra con không nên có mặt trên đời này,do con có mắt như mù mà đầu thai nhầm; sự việcđã đến nước này rồi thì nói nhiều cũng vô ích, concứ yên tâm mà đi thôi.Người đàn bà giơ cao cái xẻng nhọn, khoét mắt đứacon gái tội nghiệp. Khoét xong, bà hét lên: do màycó mắt không tròng nên đừng trách tao, đừng trách!Mặt trăng trốn vào tầng mây, dường như nó cũngkhông muốn chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này.Tiếng kêu cứu thảm thiết, tuyệt vọng của cô bé làmbầy chim hoảng loạn, rừng rậm xộc lên mùi máutanh kỳ dị; cô bé lúc này với khuôn mặt đầm đìamáu chỉ còn thoi thóp thở, đôi mắt cô giờ đã biếnthành hai hốc máu, máu tươi cứ trào ra đầm đìa.Người đàn bà dùng chiếc khăn trên đầu cẩn thậngói con mắt lại, nhẹ nhàng đặt vào lòng, chầmchậm thu dọn tay nải rồi quay người xuống núi, saulưng bà còn vọng lại tiếng nói yếu ớt của cô gái: tôisẽ trả thù, sẽ trả thù, trả thù…”.Chương 1 – TẨY TRẦNMột ngày đẹp trời, trên chiếc giường đơn của khudân cư, Tần Cẩm đang mơ màng thưởng thứchương bị ngọt ngào của giấc mộng đẹp.Đột nhiên, tiếng điện thoại réo, cô vớ lấy di động,hai mắt vẫn nhắm nghiền, cô mắng: “Ai vậy, đãquá nửa đêm rồi không để cho người ta sống nữahay sao?”Đầu máy bên kia vọng lại một giọng nữ the thé:“Quá nửa đêm? Mặt trời đã lên sau ngọn tre rồi,thưa bà bạn yêu quý. Dậy mau! Sang nhà mình chơiđi! Mình về rồi.”Tẩn Cẩm đã tỉnh ngủ. Hóa ra là Đường Thi Thi, côbạn thân của mình.Cô liền mắng lại: “Đồ chết tiệt, bà đi vắng thìthiên hạ thái bình. Hễ cứ về là như ôn dịch xuấthiện, náo loạn tất cả! Mà bà về thì về chứ chẳnglẽ bắt tôi phải sang tiếp đón hay sao?”Máy điện thoại đã tắt ngấm, Tẩn Cẩm ngồi đờ ranghĩ, Đường Thi Thi là loại người ghê gớm, khôngdễ dây vào, nếu mà chơi nó thì sau này cũng khósống lắm đây.Một con mèo đen nhảy phắt lên giường, mắt nhìncô đau đáu, lại vòi ăn sáng!Cô vuốt ve con mèo, nhẹ nhàng nói: “Hắc Bảo, HắcBảo, chào mày, hôm nay chúng mình phải đi gặp bàchằn Thi Thi rồi.”Hắc Bảo là cục cưng của Tần Cẩm, nó vốn là mèohoang được Tần Cẩm nhặt về bên thùng rác, trongmột đêm đông. Bây giờ nó đã sướng lắm rồi, thứcăn, ổ nằm, đồ chơi các loại, toàn là hàng hiệu mớioách chứ.Sau khi tắm rửa, trang điểm xong xuôi, trong gươngxuất hiện một người đẹp, vóc dáng cao ráo, quầnáo vừa vặn, cổ cao ba ngấn, phong cách quý phái.Tần Cẩm thở dài luyến tiếc, một người có đầy đủđiều kiện như vậy mà giờ vẫn chưa tìm được bạntrai, không biết do cô yêu cầu cao quá hay đàn ôngtử tế đã không còn trên thế gian này nữa?Đường Thi Thi là tiểu thư con nhà giàu, sản nghiệpđủ lớn để cho cô hoang phí, bao trai, chu du khắpnơi, không làm việc, vào các câu lạc bộ cao cấp,vừa rồi chẳng phải cô đã đi một chuyến du lịch dàingày đấy thôi. Cứ chán đời là cô lại lái xe rongchơi, lái đến đâu thì chơi đến đấy, chẳng có kếhoạch gì cả, mỗi lần về lại lôi về một đống quà, côthích tất cả các thứ của ngon vật lạ trên đời.Tần Cẩm phải đi qua một vườn hoa đẹp, mới tớiđược phòng khách của nhà Thi Thi. Lúc này, trongphòng khách rộng rãi đã có ba người ngồi. TầnCẩm lấy Hắc Bảo từ trong làn ra đưa cho ĐườngThi Thi, cô nàng luôn mồm gọi cục cưng.Lam Kỳ đứng dậy, đưa cốc nước cho Tần Cẩm.Lam Kỳ có phong cách độc đáo, hợp thời trang; nhìncách ăn mặc và trang điểm của cô là biết được bâygiờ đang sốt loại mốt nào. Lục Anh Kỳ đang chơimón đồ bằng bạc trong góc phòng, nhìn thấy TầnCẩm, cô cười tươi, t ...

Tài liệu được xem nhiều: