Danh mục

Tàn độc

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 206.17 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (13 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Truyện ngắn số 5: Tàn độc Chap 1: Lời đồn Lâm Hạ Dạ cầm tờ báo, nhâm nhi một tách cà phê nóng, đôi mắt ánh lên tia thích thú. " Quý tử nhà họ Hà vì si mê mỹ nhân mà uống thuốc tự vẫn nhưng không thành." Cậu nhếch mép cười khẩy, cầm lấy di động bấm số.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tàn độc Tàn độc Truyện ngắn số 5: Tàn độcChap 1: Lời đồnLâm Hạ Dạ cầm tờ báo, nhâm nhi một tách cà phê nóng, đôi mắt ánh lên tia thíchthú. Quý tử nhà họ Hà vì si mê mỹ nhân mà uống thuốc tự vẫn nhưng không thành.Cậu nhếch mép cười khẩy, cầm lấy di động bấm số. Đầu dây bên kia lập tức bắtmáy, giọng vừa vui mừng lại có phần mệt mỏi:[ Tiểu Tuệ...?]- Tớ Hạ Dạ đây. Cậu cười thành tiếng cho sự gấp gáp của gã bạn.[ Có chuyện gì vậy?]- Hà Dĩ Kiện gắt gỏng khi phát hiện ra không phải người mìnhmong muốn gọi.- Thôi nào bạn hiền, tớ muốn rủ cậu đi uống vài ly thôi mà.- Chơi luôn đi, ở đâu?- Chỗ cũ.Nói rồi, Lâm Hạ Dạ ngắt máy, lấy tay xoa xoa cằm, sau đó liền đứng dậy khoác áokhoác rồi xuống xe, phóng vụt đến chỗ hẹn.Quán cafe sang trọng với gam màu vàng nhẹ khiến mọi thứ có mặt ở đây dườngnhư trở lên thanh thản đến lạ. Lâm Hạ Dạ nhận ra ngay người bạn của mình vớimái tóc màu xanh da trời nổi trội, cậu ta đang ngồi dựa vào ghế, mắt nhắm hờ.- Hey.- Cậu đập vào vai hắn.Dĩ Kiện có vẻ hờ hững, Lâm Hạ Dạ cũng ngồi xuống đối diện. Vẫy tay:- Em ơi!Cô nàng bồi bàn đi ra, mắt chớp chớp đưa tờ menu cho cậu:- Xin mời quý khách chọn món.- Nâu đá.Chờ cô nàng đi khỏi, Lâm Hạ Dạ liền nháy mắt với cậu bạn:- Thấy chưa? Con bé nhất định là say tớ rồi.- Thôi đi, tớ đang điên hết cả đầu đây.- Dĩ Kiện uống cạn cốc cafe trước mặt, giọngcăng thẳng.- Nào nói xem, cô em nào khiến cho bạn tôi như thế này?Hà Dĩ Kiện trầm ngâm một hồi rồi thở dài, lấy tay bóp bóp trán. Hắn sao có thểquên được em, người con gái khiến hắn muốn hóa điên. Và giờ cô ấy mất tích nhưchưa từng xuất hiện trong đời hắn. Hắn nhổm người:- Cậu đã yêu bao giờ chưa Hạ Dạ?- Rất nhiều cô em rồi.- Cậu cười híp mắt.- Không! Cảm giác yêu thật sự ấy.- Dĩ Kiện chán nản.- Như thế nào?- Hạ Dạ lại cười, không quên nhấp một ngụm cafe vừa được đem ra.- Cảm giác như tim cậu đang đập nhanh gấp mấy lần bình thường.- Vậy là bệnh tim rồi.- Lâm Hạ Dạ tỏ vẻ ngạc nhiên.Hà Dĩ Kiện phát cáu, cậu ta với tay đánh bốp vào đầu bạn mình rồi **** bới:- Đồ khốn, cậu muốn tớ điên thêm phải không?- Oh no no! Tớ chỉ là hỏi thật thôi.- Hạ Dạ xoa xoa đầu nhăn nhó, lúc này trông cậuta không khác gì bị anh trai dạy bảo cả.- Nào tiếp đi bạn hiền?- Rồi nhớ nhung tưởng như không thể chịu nổi. Ôi tớ nhớ cô ấy quá.- Dĩ Kiện ômđầu.- Tiểu Tuệ gì đó hả?- Ừ!- Đến mức phải tự tử ư?- Hạ Dạ bắt đầu nghiêm túc.- Tớ...nhưng cô ấy bỏ rơi tớ.- Cậu lụy tình quá đấy.- Hạ Dạ nhún vai. Đến bây giờ, khi đã xác thực những gìbáo chí viết là đúng, cậu thêm phần bức bối. Đây là người bạn chí cốt nổi tiếnglạnh lùng, băng giá của cậu sao? Con yêu nữ nào lại có sức mạnh phi thường nhưvậy?Hà Dĩ Kiện uống cạn ly cafe rồi đứng dậy, khẳng định:- Tớ phải đi tìm cô ấy. Nếu không tớ sẽ chết mất.Gì đây? Hắn đang nói những lời chỉ dành cho hạng đàn bà. Lâm Hạ Dạ cười khổsở, đây đích thức không phải bạn cậu nữa rồi. Cậu cũng đứng dậy, níu vai Dĩ Kiện:- Dẹp đi, lên báo chí đã quá nhục nhã rồi, cậu còn để người đời cười cho à? Tốinay đi xem tớ thi đấu đi.Hà Dĩ Kiện suy nghĩ vài dây sau cũng thấy thấu tính đạt lí, cậu gật đầu rồi nói:- Vậy cũng được, cũng lâu lắm tớ chưa xem cậu thi đấu đấy.Hai người bật cười rồi khoác tay nhau đi ra, không quên để lại tiền trên bàn.Khi thấy chiếc ô tô đã phóng đi, một nét cười tà mị ẩn hiện trong góc quán cafe.Chap 2: Đụng mặt.Sau khi hai chiếc ô tô dừng ở ngoài một phòng tập, liền có một người trung niêntóc đã điểm vài sợi bạc ra tiếp đón:- Lâu mới thấy cậu đến?Lâm Hạ Dạ cười:- Cháu có hẹn trước.Ông không dài dòng nữa liền dẫn cậu vào bên trong. Đây là một sàn tập boxingquy mô lớn, bên ngoài được sơn màu vàng rất trang nhã, bên trong lại là màu kemtoát lên vẻ sạch sẽ, có phần bóng bẩy. Hà Dĩ Kiện âm thầm đánh giá, dù gì hắncũng là quý tử của một công ty thiết kế kiến trúc lớn. Quả thực sàn tập này rất khá,hắn không kìm được mà thốt lên:- Thiết kế được đấy.- Cảm ơn!- Lâm Hạ Dạ bên cạnh gật đầu mỉm cười.- Gì? Tớ đâu có khen cậu.- Dĩ Kiện quay sang lừ thằng bạn.- Thì tớ là người thiết kế mà.- Cậu ta đá lông nheo.Hà Dĩ Kiện đứng hình, không ngờ nơi này lại do chính bạn cậu xây nên.- Vậy mà tớ không biết đấy.- Hắn cười gằn.Lâm Hạ Dạ không nói gì thêm, hai người tiến vào, bên trong rất đông người đangtụ tập, có người chăm chỉ luyện tập, có người lại nằm bệt ra sàn. Không gian rất ồnào và mùi mồ hôi xộc lên tận mũi. Hà Dĩ Kiện cau mày:- Sao nhìn bừa bộn so với bên ngoài quá vậy, đừng nói cũng do cậu thiết kế đấy.Lâm Hạ Dạ nhún vai tỏ ý không liên quan đến mình.Mọi người bên trong thấy có người vào thì đồng loạt quay ra nhìn, mắt ai nấy lại rộlên ngạc nhiên. Sau đó đồng thanh:- Ông chủ!Hà Dĩ Kiện lại được phen kinh ngạc, miệng giật giật quay sang nói:- Rốt cuộc cậu có bao nhiêu bí mật chưa nói với tớ?- Có cái này thôi bạn hiền à?- Cậu cười nhe răng rồi quay về phía mọi người, nở nụcười rất trang nhã nhưng thập phần nguy hiểm:- Tôi nhớ ...

Tài liệu được xem nhiều: