Danh mục

Tấn thảm kịch của tàu korosko - Phần 2

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 49.00 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người đàn ông Mỹ ngẩn ngơ một lát ông muốn lên bộ để gửi bưu điện bài tường thuật về những cảm tưởng trong chuyến du hành mà ông thường gửi hàng ngày cho chị gái ông, nhưng những điếu xì gà của đại tá Cochrane và Cecil Brown vẫn còn đỏ lập lòe ở đầu bên kia của boong tàu, và ông thì lúc nào cũng rình rập để lấy các tin tức. Ông không biết cách làm thế nào xen vào cuộc đàm thoại của họ, nhưng ông đại tá đã đẩy lại phía ông một cái ghế...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tấn thảm kịch của tàu korosko - Phần 2 Phần 2Người đàn ông Mỹ ngẩn ngơ một lát ông muốn lên bộ để gửi bưu điện bài tườngthuật về những cảm tưởng trong chuyến du hành mà ông thường gửi hàng ngày chochị gái ông, nhưng những điếu xì gà của đại tá Cochrane và Cecil Brown vẫn còn đỏlập lòe ở đầu bên kia của boong tàu, và ông thì lúc nào cũng rình rập để lấy các tin tức.Ông không biết cách làm thế nào xen vào cuộc đàm thoại của họ, nhưng ông đại tá đãđẩy lại phía ông một cái ghế đẩu và gọi ông. - Headingly, lại đây! Ðây là nơi lý tưởng cho một sự giải độc. Tôi tin chắc rằngFardet vừa mới nói với ông về chính trị. Tôi luôn luôn nhận ra lối đề cập tới vấn đề chính trị quốc tế của ông ấy, chỉ cầntrông thấy ông ấy cúi vai xuống để xông vào những cuộc bàn bạc thân mật, nhà ngoạigiao sang trọng nói. Nhưng đó là một sự xuẩn ngốc quá chừng vào một buổi tối nhưtối hôm nay! Mặt trăng mọc trên sa mạc thế này hứa hẹn với chúng ta một bầu trờiđêm kỳ diệu màu xanh và trắng bạc. Trong một bản nhạc của Mendel-Sohn đã có mộttình cảm hình như bao gồm được tất cả những điều đó: một sự cảm xúc về vô biên,về sự nhắc nhở, tiếng gió hú bên các khoảng không vô tận. Âm nhạc là nghệ thuậtdiễn dịch các cảm hứng vi diệu mà các từ ngữ không diễn tả được. Ông người Mỹ đã ra nhận xét: - Ðêm hôm nay tôi thấy phong cảnh có vẻ man rợ hơn, dữ tợn hơn bao giờ hết. Nócho tói cảm giác của một sức mạnh tàn nhẫn, giống hệt như Ðại Tây Dương vào mộtngày lạnh lẽo và u ám của mùa đông. Có lẽ cảm giác này nảy sinh ở việc là chúng tabiết rằng chúng ta đang ở chỗ ranh giới cùng cực của tất cả các loại pháp luật và cácnền văn minh. Thưa đại tá Cochrane, theo ý ông thì chúng ta còn cách những tu sĩ Hồigiáo bao xa? Vị đại tá trả lời. - Trên mạn bờ thuộc Ả Rập, chúng ta có đồn binh Ai Cập ở Sarras vào khoảng sáumươi cây số về phía Nam của chúng ta. Bên ngoài nơi đó là những miền đất rất hoangvu nằm dài một trăm cây số trước mặt đồn canh của các tu sĩ Hồi giáo ở Akashek.Nhưng ở bờ bên kia thì không có một vật gì giữa họ và chúng ta. - Abousir nằm ngay trên bờ bên đó phải không? - Phải. Ðó là lý do tại sao hồi năm ngoái chuyến du hành đã bị ngăn cấm. Nhưng bâygiờ thì sự yên tĩnh đã trở lại. - Ai có thể ngăn không cho bọn tu sĩ Hồi giáo tràn vào nơi này? Hoàn toàn không có gì cả!. Cecil Brown đáp lại với một giọng hững hờ. - Không có gì cả, ngoại trừ sự sợ hãi. Chắc chắn là họ có thể đến không khó khăngì! Nhưng sự trở về sẽ nguy hiểm hơn: những con lạc đà kiệt sức của họ sẽ là nhữngmồi ngon cho những con ngựa khỏe mạnh của đạo quân đồn trú ở Ouadi-Halfa. Họcũng biết rõ điều này như chúng ta vậy : đó là lý do tại sao không bao giờ họ dám liềulĩnh làm việc đó. Brown nói lớn: - Suy luận về một cảm giác sợ hãi của những tu sĩ Hồi giáo là một điều không hợplý. Không bao giờ chúng ta được quên rằng họ không tuân theo các động lực giống nhưnhững dân tộc khác. Họ đông người và mong mỏi được chết, và họ nhất trí tin tưởngmột cách mù quáng vào định mệnh, người ta có thể coi họ là một sự ngoan cố tột cùngcủa tất cả các điều dị đoan, và chính đó là bằng chứng cho thấy sự cuồng tín và dịđoan đã dẫn con người thẳng tới tình trạng man rợ! Ông người Mỹ hỏi: - Ông có tin rằng dân tộc này tiêu biểu cho một sự đe dọa thật sự đối với Ai Cậpkhông? Tôi đã từng nghe thấy nhiều ý kiến khác nhau về vấn đề này, chẳng hạn nhưông Fardet, ông ấy không nghĩ rằng mối hiểm nguy là rất cấp bách. Ðại tá Cochrane trả lời, sau một sự yên lặng ngắn ngủi. - Tôi không phải là người giàu có, nhưng tôi sẵn sàng đánh cuộc tất cả những gì màtôi có là trong ba năm sau khi các sĩ quan Anh đi khỏi, những tu sĩ Hồi giáo sẽ tới bờbiển Ðịa Trung Hải. Lúc đó thì nền văn minh Ai Cập sẽ ra sao? Hàng trăm triệu bạc đãđược đầu tư vào nước này sẽ ra sao? Và những đền đài mà cả thế giới đều ngưỡngmộ và sùng kính và đó là những công trình quí giá nhất của cổ thời sẽ ra sao? Headingly cười lớn phản đối: - Này, ông Ðại tá! Không phải là ông cũng định nói rằng họ sẽ phá hủy các Kim TựTháp đấy chứ? - Không thể đoán trước được là họ sẽ làm gì! Không có một kẻ bài trừ thánh tượngnào lại điên cuồng hơn là một tên Hồi giáo cuồng tín. Trong cuộc xâm nhập cuối cùngcủa họ vào Ai Cập, các tu sĩ Hồi giáo đã đốt cháy thư viện ở Alexandrie: Ông biếtrằng kinh Coran đã cấm đoán tất cả mọi sự hình dung cái mặt của con người. Do đódưới mắt họ một pho tượng là một vật chống tôn giáo. Và bọn người man rợ này coicác cảm tính của Âu Châu như một điều xui xẻo. Ngược lại: họ càng lăng nhục chúngthì họ càng khoan khoái. Tượng Sphinx sẽ bị hạ xuống, pho tượng Colorse sẽ bị hạxuống! Giống hệt như ở nước Anh, trước các quân lính của Cromwell, các vị thánhđều bị quăng xuống đất. Ta hãy xét kỹ một chút Headingly nói với sự chậm chạp chín chắn của ông ấy.Ta hãy chấp nhận rằng bọn tu sĩ Hồi giáo có đủ khả năng chinh phục Ai Cập và tacũng chấp nhận là người Anh các ôn ...

Tài liệu được xem nhiều: