Đôi kim đồng hồ chỉ bốn giờ năm phút. Trong ánh sáng hấp hối của một ngày tháng Chạp, mặt đồng của chiếc đồng hồ đặt trên giá trông như có màu đen.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tầng đầu địa ngục - phần 1 TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC Phần 1 Và anh là ai? Đôi kim đồng hồ chỉ bốn giờ năm phút. Trong ánh sáng hấp hối của một ngày tháng Chạp, mặt đồng của chiếc đồng hồ đặttrên giá trông như có màu đen. Hai cánh cửa kiếng của khung cửa sổ cao nhìn xuống dãy phố đông đảo, nhộn nhịpbên dưới, nơi những người gác cửa đang dồn những mảnh tuyết nâu lại thành từngđống, tuyết tuy mới rơi nhưng đã ướt và dơ bẩn, những cây cào gỗ đẩy tuyết ngaydưới chân những người qua đường. Innokenty Volodin, cố vấn Quốc gia đệ nhị, nhìn ngây xuống cảnh đó nhưng khôngghi nhận gì hết, chàng đứng dựa vài vào thành cửa sổ, miệng khẽ huýt gió một điệunhạc mệt mỏi. Những ngón tay chàng lật mở từng từ giấy trắng bóng, in sặc sỡ nhiềumàu của một tập san ngoại quốc. Nhưng mắt chàng cũng không nhìn thấy những hìnhảnh in trên những trang báo đó. Cố vấn Quốc gia đệ nhị hạng Innokenty Volodin, chức vụ này của chàng trongngành ngoại giao tương đương với cấp Trung tá trong quân đội, là một thanh niên caovà mảnh mai. Không bận đồng phục và bận bộ y phục may bằng một thứ hàng lendệt, trông chàng có vẻ là một công tử hào hoa hơn là một viên chức trung cấp trong BộNgoại giao. Bây giờ đã đến lúc chàng phải bật đèn trong văn phòng nếu chàng muốn ở lại làmviệc ngoài giờ, nhưng chàng không bật đèn, hoặc rời văn phòng để về nhà. Chàngcũng không để lộ vẻ gì là sửa soạn ra về. Bốn giờ chiều không có nghĩa là giờ làm việc trong ngày đã hết, bốn giờ chiều chỉcó nghĩa là ánh sáng của một ngày đã tắt, hoặc mờ đi, vào giờ nay tất cả mọi ngườiđều về nhà ăn bữa tối để rồi bắt đầu từ mười giờ đêm, cả ngàn khung cửa sổ của sáumươi nhăm cơ quan chính phủ ở Mạc Tư Khoa lại sáng đèn. Chỉ có một người, mộtngười mà thôi, sống ở giữa khoảng một tá tường thành ở Mạc Tư Khoa, không ngủđược ban đêm, và người này đã làm cho tất cả những viên chức chính phủ lớn nhỏ ởMạc Tư Khoa cũng phải thức với y cho tới ba, bốn giờ sáng. Vì đã biết rõ thói quenthức đêm của Vị Chúa Tể, đêm nào cũng vậy, khoảng ba mươi ông Tổng trưởng ngồinhư những chú học trò được gọi đến tên. Để cho khỏi buồn ngủ, những ông Tổngtrưởng này hành hạ những ông phụ tá, những ông phụ tá hành hạ những ông trưởngphòng và những nhân viên phụ trách lưu trữ hồ sơ vất vả leo lên những bậc thang mởnhững ô kéo tìm những tấm phiếu lý lịch hồ sơ, trong hành lang có những viên thư kýhấp tấp đi lại và trong văn phòng có những viên thư ký hồi hộp làm gãy những ngọnviết chì. Và ngay cả hôm nay nữa, đêm nay là đêm Giáng sinh Tây phương, từ hai ngày naytất cả những Tòa đại sứ ở Mạc Tư Khoa đều đóng cửa, tê cứng trong cái lạnh đêmcuối năm, trong những Tòa đại sứ ấy tất cả những máy điện thoại đều ngừng reochuông, và ngay trong phút này, nhân viên của những Tòa đại sứ ấy chắc là đang thoảimái ngồi chung quanh những cây Giáng sinh, trong những cơ quan chính phủ này ngườita vẫn làm việc. Nhiều người ngồi đánh cờ, nhiều người ngồi khảo chuyện phiếm,nhiều người khác nữa ngủ gật – nhưng đêm nay, người ta vẫn là làm việc. Những ngón tay bối rối, hơi run của Volodin lơ đãng lật nhanh những trang tập san.Suốt trong thời gian đó cảm giác sợ hãi dâng lên trong chàng, nó bốc lên như lửa mộtlúc rồi tàn đi và sau cùng, đông lại. Từ ngày còn thơ ấu, Innokenty đã biết bác sĩ Dobroumov, chàng vẫn nhớ rõ hìnhảnh của ông từ ngày đó cho đến bây giờ. Thời ấy bác sĩ Dobroumov hãy còn là mộtông thầy thuốc rất thường, danh tiếng ông chưa nổi sáng và người ta chưa cử ông cầmđầu những phái đoàn đi ra ngoại quốc. Thời ấy, chưa ai coi ông là khoa học gia, ôngchỉ là một ông thầy thuốc đi chữa bệnh tận nhà. Mẹ của Innokenty thường đau yếuluôn và lần nào có bệnh bà cũng mời đến bác sĩ Dobroumov. Bà tin ở tài ăng và kinhnghiệm của ông. Mỗi lần ông đến nhà và treo cái mũ da của ông lên mắc dsau cánhcửa, cả nhà như tràn dầy một làn không khí dễ chịu bình yên, tin tưởng. Không lần nàoông ngồi lại dưới nửa tiếng đồng hồ bên cạnh giường người bệnh. Ông hỏi về tất cảnhững khó chịu, những đau đớn của người bệnh, như những chuyện đó làm cho ônghài lòng, ông xem mắt, xem lưỡi, nghe ngực người bệnh và sau đó ông giải thích chongười bệnh nghe về phương pháp điều trị mà ông áp dụng cho người bệnh. Khi đi rakhỏi nhà, lần nào đi ngang trước mặt chú nhỏ ông cũng dừng lại để hỏi một câu, chúnhỏ sẽ nói ra một câu thông minh. Trong những ngày xa xưa đó, ông bác sĩ đã có máitóc bạc xám. Bây giờ không biết ông ra sao? Innokenty liệng tập bào xuống bàn và thần kinh chàng căng thẳng, bối rối, khó nghĩ,chàng đi đi lại lại trong phòng. Chàng có nên gọi điện thoại hay không? Nếu vụ này liên can đến những bác sĩ mà chàng không đích thân quen biết,Innokenty sẽ không phải bận trí suy nghĩ đến hai lần về việc nên hay không báo chongười trong cuộc biết. Nhưng người trong cuộc lại là bác sĩ Dobroumov! Có thể có cách nào làm người ta nhận ra được giọng của một n ...