Thông tin tài liệu:
Không ai nói cho những người lính chiến trên mặt trận biết rằng những vị tướng tư lệnh dự định những gì, đặt kế hoạch ra sao nhưng luôn luôn họ biết, họ biết rõ, biết đúng nữa là khác, đơn vị của họ ở trong mũi dùi tấn công chính hay là ở cạnh sườn. Cũng giống như thế, ba trăm tù nhân chuyên viên sống trong Viện Mavrino biết rằng Phòng số bảy là nơi quan trọng nhất của Viện. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tầng đầu địa ngục - Phần 10 Phần 10 Số bảy Không ai nói cho những người lính chiến trên mặt trận biết rằng những vị tướng tưlệnh dự định những gì, đặt kế hoạch ra sao nhưng luôn luôn họ biết, họ biết rõ, biếtđúng nữa là khác, đơn vị của họ ở trong mũi dùi tấn công chính hay là ở cạnh sườn.Cũng giống như thế, ba trăm tù nhân chuyên viên sống trong Viện Mavrino biết rằngPhòng số bảy là nơi quan trọng nhất của Viện. Không một tù nhân nào trong Viện được quyền biết về những việc làm trong Phòngsố bảy nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều biết. Công tác chính của Phòng sốbảy là thí nghiệm và hoàn thành một máy điện thoại đặc biệt cho Lãnh tụ Tối caodùng. Đái khái người ta hiểu là tiếng nói vào máy này sẽ bị chia cắt thành những âmthanh hỗn độn, những âm thanh này sẽ được kết tụ lại do một cái máy kách và trở lạithành tiếng nói như khi mới được phát ra. Để làm việc này người ta bắt chwocs nhữngdàn máy radio đã được chế tạo của người Hoa Kỳ song người ta vẫn cứ cố tình coi đólà những gì do các kỹ sư điện tử Nga chế ra. Những đặc san và những quyển sách giảithích về vô tuyến truyền thanh, trong có những họa đồ, mẫu đồ được bán đầy nhữngtiệm sách cũ ở New York được người ta ở đây đóng bìa da, đánh số, coi là tài liệu tốimật, được cất kỹ trong những tủ sắt kiên cố để ngăn không cho bọn… gián điệp Mỹlấy trộm. Trong những cơ sở cưỡng bách lao động như Viện Mavrino, thông lệ đã có và aicũng biết là những khoa học gia, những chuyên viên nào thành công trong việc phátminh được một bộ máy hữu ích có thể nhận được tất cả: tự do, một sổ thông hànhkhông ghi án tích – Gọi là Sổ thông hành sạch – một căn nhà ở Mạc Tư Khoa trong khinhững người khác không nhận được gì hết, không cả một ngày giảm án, không có cảmột ly vodka nhỏ uống mừng những người thành công. Ở đây chỉ có hai hạng người: thành công và thất bại, ở đây không có hạng ngườiđứng giữa. Vì vậy, ở Viện Mavrino những người tù khôn ngoan đều tìm hết cách để được vàolàm việc trong Phòng số bảy. Được vào làm việc trong phòng này họ có điều kiện đểthành công. Kỹ sư Markushev lọt được vào Phòng số bảy với tinh thần ấy, bộ mặt ma cô thôtục của y biểu lộ ý muốn được chết vì những ý tưởng của đại tá kỹ sư Yakonov.Nhiều kẻ khác là việc ở Phòng số bảy cũng có tâm trạng giống như Markushev. Nhưng Yakonov cũng không phải là người ngu, y cũng chọn vào làm việc trongPhòng số bảy cả những người không muốn vào đấy làm việc. Đó là trường hợp củakỹ sư Amantai Butalov, một người dân Tatar miền Kazan mang đôi kiếng trắng lớngọng bằng sừng trên mắt, một người đàn ông thẳng tính có giọng cười vang nhà làmcho người khác điếc tai. Butalov bị án tù mười năm vì tội để cho quân Đức bắt đượctrên mặt trận và chịu cộng tác với kẻ thù nhân dân là Musa Djalil. Người thứ hai khôngmuốn nhưng vẫn bị Yakonov đưa vào Phòng số bảy là Andrei Andreyevich Potapov,một chuyên viên siêu cao điện áp từng dự phần xây cất nhiều nhà máy điện lớn.Potapov tới Viện Mavrino vì lỗi lầm của một viên thư ký ngu dốt giữ việc sắp xếpnhững phiếu di chuyển tù nhân. Xong vì là một công nhân yêu việc làm và là một kỹsư có lương tâm nhà nghề, Potapov thích hợp rất nhanh với cuộc sống ở đây và anh trởthành một chuyên viên không thể thay thế được trong việc sử dụng những dụng cụ đolường điện tử phức tạp, chính xác và tế nhị. Một người nữa trong nhóm người không cần xin vào làm việc ở Phòng số bảy là kỹsư Khorobrov, một chuyên viên radio có tài. Anh được cắt vào làm việc ở Phòng sốbảy ngay từ đầu, khi nó chưa phát triển lớn như bây giờ. Và trong thời gian gần đây,anh đã chán nản và không gia nhập vào cuộc hoạt động tới tấp quanh anh nữa. Cũngtrong thời gian gần đây, Mamurin tỏ ra khó chịu nhiều trước thái độ của Khorobrov. Sau cùng, từ một trại tập trung cưỡng bách lao động tàn nhẫn nhất người ta đưa vềmột thiên tài điện tử u sầu tên là Bobynin. Kỹ sư Bobynin lập tức được cọi là chuyênviên số một và được đặt ở trên tất cả mọi người. Anh sắp chết ở trong trại thì đượclấy ra, đem về và trong trường hợp thành công, anh là người đầu tiên có hy vọng đượctrả lại tự do. Vì vậy Bobynin thức làm việc đến quá nửa đêm, nhưng anh làm việc vớimột vẻ trịnh trọng kiêu mạn đến nỗi Mamurin phải sợ anh. Bobynin là người duy nhấtlàm việc ở đây mà Mamurin tránh không nói động đến. Phòng số bảy cũng là một căn phòng dài rồng y hệt Phòng Âm thính ở từng dưới.Phòng này cũng trang bị những dụng cụ không khác gì nhiều những dụng cụ trongPhòng Âm thính. Mỗi ngày Yakonov đến Phòng số bảy nhiều lần… Vì vậy sự có mặt của y ở đâykhông gây ra tình trạng căng thẳng khi có Xếp lớn đến thăm. Chỉ có Markushev và bọnhạ tiện cùng loại với y là tỏ ra làm việc cần mẫn hơn, chăm chú hơn khi có Yakonovtới. Riêng Potapov, anh đặt những dàn điện tử của anh lên một kệ sắt kê ở cuối phòngvà kệ sắt này trở thành bức vách ngăn anh với mọi người trong phòng. Potapov ngồi ởđó như ngồ ...