Khi Nerzhin đi trở lại phòng âm thính với cảm giác mơ hồ rằng việc anh vừa làm không sao còn cứu vãn hay sửa chữa được, tâm hồn còn dao động, anh thấy Rubin không còn có mặt trong phòng nhưng tất cả những người khác còn nguyên trong đó. Valentulya, đứng trên lối đi hai bên xếp cao những dàn máy truyền tin, chiếu cặp mắt sáng, linh động, nhìn anh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tầng đầu địa ngục - Phần 11 Phần 11 Một người không thể nói dối Khi Nerzhin đi trở lại phòng âm thính với cảm giác mơ hồ rằng việc anh vừa làmkhông sao còn cứu vãn hay sửa chữa được, tâm hồn còn dao động, anh thấy Rubinkhông còn có mặt trong phòng nhưng tất cả những người khác còn nguyên trong đó.Valentulya, đứng trên lối đi hai bên xếp cao những dàn máy truyền tin, chiếu cặp mắtsáng, linh động, nhìn anh. “Đừng vội, chàng trẻ tuổi…” Valentulya giơ tay lên ngăn Nerzhin lại như một viên cảnh sát chặn một chiếc xehơi đang chạy: “Người ta gọi anh có việc gì vậy? Qu’est ce que c’est que c’est passé? ( có chuyệngì xảy ra vậy? ) Đừng lắm chuyện Valentine… Nerzhin cau có lẩn tránh câu hỏi. Anh không thể nào nó cho gã trẻ tuổi đầy kiêumạn này biết rằng anh vừa từ chối cơ hội hiếm có được làm việc với khả năng toánhọc chuyên môn của anh. Valentine vẫn vui vẻ: Nếu anh có vấn đề gì nan giải, tôi khuyên anh nên mở nhạc khiêu vũ. Anh đã đọcbài thơ của anh chàng thi sĩ trên là gì đó nhỉ? Anh chàng thi sĩ chụp hình với điếu thuốclá gắn trên môi đó… Cảnh sát của tôi Bảo vệ tôi Trong khu vực hạn chế Ôi… đời sống đẹp biết chừng nào… Nói thực với anh, chúng ta còn đòi hỏi hơn ngoài nhạc khiêu vũ? Nói xong, không chờ Nerzhin trả lời, Valentine đã nghĩ ngay sang chuyện khác. Quayvề cuối phòng, Valentine gọi lớn: Vadka… Làm ơn cắm điện vào máy cho tôi… Đi gần tới bàn mình, Nerzhin nhìn thấy rõ sự lo âu hiện trên mặt Simochka. Nàng trốmắt nhìn anh, dò hỏi, không cần che dấu và đôi lông mày của nàng nhíu lại. Gã Râu đen đi đâu rồi, Serafima Vitalyevna? Anton Nikolayevich gọi anh ấy lên Phòng số bảy – Simochka trả lời lớn để chotất cả mọi người trong phòng cùng nghe, xong nàng lại nói lớn – Gleb Vikentich…Chúng ta kiểm soát lại bản danh sách âm thanh này. Còn nửa giờ nữa mới hết giờ. Nerzhin nhìn quanh và hỏi lại: Ồn ào như vầy làm sao có thể làm việc ấy được? Ờ… vào phòng ghi âm… Simochka đã sắp đặt trước việc này. Nàng liếc nhìn Nerzhin để ra hiệu và cầm bảndanh sách, nàng đi vào căn phòng kiếng nhỏ xíu ở cuối phòng trước Nerzhin. Nerzhin đi theo nàng vào đó. Anh với tay đóng cánh cửa lại, gài khóa cẩn thận vàbuông tấm màn che xuống. Simochka bá lấy cổ anh, nàng đứng nhón gót để hôn lênmôi anh. Trong lòng căn phòng hẹp không còn chỗ để cho hai người xoay chuyển. Nerzhinnhấc bổng người thiếu nữ gầy và nhẹ lên, anh ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trongphòng và đặt nàng ngồi lên đùi anh. Họ ngồi ôm nhau như thế trước ống micro và tậpdanh sách bị vứt ở góc bàn. Anton gọi anh lên làm gì? Có việc gì vậy? Nerzhin thì thầm: Máy phóng thanh có mở không đấy? Coi lại xem. Đừng để cho cả phòng nghetiếng mình nói. Chuyện gì? Sao em lại cho rằng có chuyện gì xảy ra? Em biết ngay có chuyện khi họ gọi anh. Lúc anh trở về, chỉ nhìn mặt anh em biếtngay. Chuyện gì? Anh cảm thấy hơi nóng từ da thịt nàng chuyền sang anh, má anh chạm vào má nàng.Cảm giác này là cảm giác hiếm có với những người ở tù. Không biết bao nhiêu nămtháng đã qua trong đời anh kể từ lần cuối cùng anh được ôm một người đàn bà. Thể xác Simochka thật nhẹ, nhẹ một cách lạ lùng, như trong nàng không có xương,như cả người nàng đều là sáp ong. Nàng như một loài chim trông thì có vẻ lớn nhưngchỉ có toàn lông. Em yêu… có lẽ anh sắp phải đi… Nàng xoay mình trong vòng tay anh và đặt hai bàn tay nhỏ bé của nàng lên hai tháidương anh, chiếc khăn len choàng trên vai nàng trễ xuống: Đi đâu? Sao em lại còn hỏi anh đi đâu? Anh đến đây từ vực thẳm, từ địa ngục, anh lại trởvề đó. Về trại tập trung. Nhưng tại sao…? Tại sao? Nerzhin nhìn vào đôi mắt mở lớn đang nhìn ngày chàng của người con gái mộc mạcnày, người con gái mà anh không ngờ chiếm được tình yêu. Nàng còn xúc động vì sốmệnh của anh hơn cả chính anh. Anh vẫn có thể ở lại được – Nerzhin buồn rầu nói – Nhưng anh sẽ phải sangPhòng khác. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng mình cũng không còn được gầnnhau. Với tất cả sức mạnh của đôi vòng tay, nàng ôm ghì lấy anh, nàng đặt hết trọnglượng thân thể nhẹ bỗng của nàng lên anh và nàng hỏi anh có yêu nàng không. Trong những tuần lễ vừa qua, sau khi hôn Simochka chiếc hôn đầu, tại sao anh lạikhông tiến tới việc yêu nàng? Sao anh lại thương hại nàng? Sao anh lại chỉ nghĩ đếnchuyện nàng sẽ khổ sở nhiều hơn là sung sướng với cuộc tình ngắn ngủi này? Dù anhcó không yêu nàng, nàng cũng khó lòng tìm được một tấm chồng, dù là chồng không rahồn, nàng sẽ rơi vào tay một gã đàn ông nào khác, bất kể là gã nào có dịp gần gụinàng. Nàng đến trong vòng tay anh, tự nguyện hiến dâng, sẵn sàng cho anh yêu. Tạisao lại từ chối anh và từ chối cả nàng? Mai đây anh sẽ trở về trại tập trung và cơ hộihiếm có này sẽ không thể đến với anh trong nhiều năm nữa… Anh vội vã nói: “Anh không muốn ra đi như thế này… Anh không muốn xa em mà không để lại choem một kỷ niệm gì của ...