Danh mục

Tầng đầu địa ngục - Phần 27

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 60.50 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tuy trong lúc ngồi chờ, Nadya khóc ròng, nhưng khi đến lượt nàng được vào gặp chồng, lòng nàng vui như mở hội. Khi nàng hiện ra giữa khung cửa, Nerzhin đứng lên đón nàng và môi chàng mỉm cười. Nụ cười chỉ ở trên môi chàng khoảnh khắc nhưng Nadya cảm thấy tình yêu và hạnh phúc dào dạt trong tim nàng. Chồng nàng vẫn gần nàng như ngày xưa. Với nàng, chàng không thay đổi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tầng đầu địa ngục - Phần 27 Phần 27 Cuộc gặp Tuy trong lúc ngồi chờ, Nadya khóc ròng, nhưng khi đến lượt nàng được vào gặpchồng, lòng nàng vui như mở hội. Khi nàng hiện ra giữa khung cửa, Nerzhin đứng lên đón nàng và môi chàng mỉmcười. Nụ cười chỉ ở trên môi chàng khoảnh khắc nhưng Nadya cảm thấy tình yêu vàhạnh phúc dào dạt trong tim nàng. Chồng nàng vẫn gần nàng như ngày xưa. Với nàng,chàng không thay đổi. Người đàn ông thứ hai trong phòng có cái cổ bự như cổ trâu, bận bộ quần áo xám,trông như một tay găng-tơ về già giải nghệ, đi tới đứng ở đầu chiếc bàn nhỏ, nơi haivợ chồng sẽ ngồi nói chuyện. Cái bàn và sự có mặt của gã này trong căn phòng nhỏngăn không cho họ chạm tay vào người nhau. Nerzhin bực dọc nói: Thôi mà… Để cho tôi cầm tay vợ tôi chứ… Trái luật… Gã an ninh nói. Gã chỉ hé quai hàm nặng của gã đủ để hai tiếng đó lọt ra ngoàimiệng. Nadya nở nụ cười vô hồn và ra hiệu cho chồng đừng cãi cọ. Nàng ngồi xuống chiếcghế có tay dựa trước bàn. Mặt da bọc nệm ghế đã rách. Nhiều thế hệ thẩm vấn viênđã ngồi trong chiếc ghế này và đã cho nhiều trăm người đi xuống mồ để rồi sau đókhông lâu, chúng cũng đi theo những nạn nhân của chúng. Chúc mình một ngày sinh nhật thật vui… Nadya cố lấy giọng vui và vẻ mặt vui. Cám ơn em. Thật là tình cờ, vợ chồng mình được gặp nhau đúng vào hôm nay. Nhờ tinh tú dàn xếp… Hai vợ chồng đã bắt đầu quen nói chuyện với nhau. Nadya cố gắng không để ý gì đến sự có mặt nặng nề của gã an ninh canh chừng vợchồng nàng. Nerzhin cố gắng ngồi nghiêng để khỏi nhìn thấy mặt gã. Chiếc bàn nhỏ từng đứng trước mặt nhiều thế hệ tù nhân bị thẩm vấn giờ đây chiacách đôi vợ chồng. Em có đem tới cho anh cái bánh ngọt. Bánh như má em vẫn làm cho anh ăn ngàyxưa. Em rất tiếc – em chẳng có gì khác… Em kỳ quá. Em không cần phải mang đến cho anh cái gì hết. Anh đã có đủ. Nhưng chắc là không có bánh ngọt loại này. Anh bảo em đừng mang sách đến nênem không mang. Anh vẫn đọc tập thơ Yesenin chứ? Nét mặt Nerzhin trầm xuống. Trước đây hơn một tháng có một tên chỉ điểm nào đótrong số tù nhân đã báo cáo với Shikin về việc chàng có tập thơ đó và Shikin đã đếntịch thu tập thơ, viện lẽ việc tù nhân đọc thơ là vi phạm luật cấm. Có. Anh vẫn đọc. Chỉ được gặp nhau trong ba mươi phút, làm sao họ có thể nói với nhau vào chi tiếtcủa từng chuyện? Mặc dù không khí trong phòng không nóng, trái lại, còn lạnh giá, Nadya cũng mở nútáo cổ ngoài, nàng muốn cho chồng nàng nhìn thấy chiếc áo mới bên trong của nàng.Nàng hy vọng ánh hồng của màu áo sẽ làm hồng khuôn mặt của nàng. Nàng sợ chồngnàng thấy nàng quá gầy. Với một cái nhìn bao bọc, Nerzhin ghi toàn thể hình ảnh của vợ vào tâm khảm –khuôn mặt nàng, cổ nàng, một chút làn da trắng trên ngực nàng. Dưới cái nhìn ấy,Nadya xúc động cả hồn lẫn xác – đây là sự kiện quan trọng nhất trong cuộc gặp – vàtoàn thân nàng như dâng lên để ôm ghì lấy chàng. Em có cái áo mới. Mở thêm áo ngoài cho anh ngắm. Còn áo ngoài của em? Mặt nàng thoáng hiện nét thất vọng. Áo ngoài của em làm sao? Áo ngoài của em cũng mới. Ồ, áo ngoài của em cũng mới… Gleb nhìn kỹ mặt vải caracul. Chàng nhìn nhưng không thể biết đó là vải tơ thiênnhiên hay nhân tạo, chàng là người đàn ông cuối cùng trên trái đất này có thể phân biệtđược một chiếc áo giá năm trăm ruble với chiếc áo giá năm ngàn ruble. Nadya cởi hẳn chiếc áo ngoài vắt lên thành ghế và Gleb nhìn thấy nàng, cần cổthanh như cổ của một thiếu nữ – từ ngày chàng gặp nàng, lúc nào cổ nàng cũng thanh,cũng đẹp và trẻ như thế – và bờ vai thon chàng từng muốn làm cho vỡ ra khi chàng hônnàng, và dưới làn vải áo, đôi gò ngực đã mềm đi vì năm tháng. Ý nghĩ oán trách về việc nàng có áo mới, nàng quen biết nhiều người mới… chỉthoáng hiện trong óc Gleb, ngay sau đó chàng nghĩ rằng nàng cũng đau khổ nhiều dùnàng không bị tù, đời nàng cũng bị tan nát, và chàng nói, giọng âu yếm: Em gầy quá. Em nên ăn nhiều. Em có điều kiện ăn uống khá hơn không? Trông em có còn được không? Ánh mắt nàng hỏi. Em vẫn tuyệt vời như ngày nào. Ánh mắt chồng nàng đáp. Mặc dù những lời trên đây không bị ông Trung tá An ninh cấm, họ cũng không thểnói với nhau được trước mặt một người khác. Em ăn được. Em vẫn ăn uống đều – Nadya nói dối – Chỉ vì em bận nhiều, phiềnmuộn nhiều. Em sống ra sao? Nói cho anh nghe đi… Không. Anh nói trước… Gleb mỉm cười: Anh có thể nói gì với em? Chẳng có gì hết… Để em nói vậy… Nàng bối rối, do dự như người không muốn nói. Ở đầu bàn, gã an ninh mập lùn đứng gù bờ vai ụ nhìn xuống cặp vợ chồng như conchó săn nhìn xuống hai con mèo. Bộ mặt gã lạnh như đá. Họ phải lựa giọng nói đúng để cho nhau có thể hiểu sự thật lẩn trong những câu nóivô vị đó. Họ phải dùng đến lối nói bóng gió. Ngôn ngữ đặc biệt của những sinh viênđại học giúp họ thực hiện việc này. Bộ quần áo này phải của anh không? Nàng hỏi. ...

Tài liệu được xem nhiều: