Danh mục

Tầng đầu địa ngục - Phần 3

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 51.00 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phòng nghiên cứu âm thính là một căn phòng rộng, trần cao có nhiều cửa sổ. Trong phòng bừa bộn và đầy chật những dụng cụ điện tử đặt trên những tấm ván, quầy sắt, bàn ráp máy, trong những ngăn tủ ván ép được chế tạo từ một công xưởng ở Mạc Tư Khoa đem đến, máy móc, dụng cụ cũng đặt đầy cả trên mặt tất cả những chiếc bàn trong phòng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tầng đầu địa ngục - Phần 3 Phần 3 Boogie - Woogie [1] Phòng nghiên cứu âm thính là một căn phòng rộng, trần cao có nhiều cửa sổ. Trongphòng bừa bộn và đầy chật những dụng cụ điện tử đặt trên những tấm ván, quầy sắt,bàn ráp máy, trong những ngăn tủ ván ép được chế tạo từ một công xưởng ở Mạc TưKhoa đem đến, máy móc, dụng cụ cũng đặt đầy cả trên mặt tất cả những chiếc bàntrong phòng. Những bóng đèn điện nằm trong những lồng kiếng mờ trên trần tỏa một làn ánhsáng dễ chịu khắp phòng. Trong góc phòng có một vật trong như cái tủ đứng, bốn mặt đều có kiếng. Đó làphòng ghi âm kín, tiếng động bên ngoài không lọt vào được. Phòng ghi âm này có vẻnhư chưa được hoàn toàn. Ở dưới chân ba mặt phòng ghi âm có xếp những bọc rơmđể ngăn tiếng động. Lúc này cánh cửa kiếng dầy của phòng được mở rộng, tấm mànlen che cửa được gạt sang bên để cho phòng thoáng khí. Bên cạnh phòng ghi âm nhữnghàng cốt đầu dây điện bằng đống sáng lên trên một phiến đá đen. Một thiếu nữ nhỏ nhắn, gầy gò, khuôn mặt hơi dài có những nét nghiêm trọng, ngồiở cái bàn gần với phòng ghi âm nhất. Lưng nàng quay vào cửa phòng, đôi vai gầy gòcủa nàng được choàng một chiếc khăn len. Ngoài thiếu nữ này, trong phòng có chừng mười người nữa, tất cả đều là đàn ông,tất cả đều bận những bộ y phục đậm màu giống nhau. Được soi sáng bởi những bóngđèn điện trên trần và thêm nhiều bóng đèn nữa trên bàn, họ bận rộn làm việc. Họ đilại, nối dây điện, ráp những bộ phận máy vào nhau, hàn điện, vặn kềm, gõ búa, ghichép… Ở ba chỗ khác nhau trong phòng có ba dàn máy radio, cả ba dàn máy thâu thanh nàyđều không có vỏ bao ngoài, cả ba dàn đều đang phát thanh những chương trình nhạckhác nhau. Ba tiếng nhạc hòa lẫn, mâu thuẫn, đối chọi nhau trong phòng; nhạc jazz,nhạc dương cầm hòa tấu và nhạc dân ca miền Đông. Rubin bước chậm qua phòng để đi đến bàn làm việc của anh, hai tay anh cẩn thậnôm trước ngực quyển từ điển Mông Cổ – Phần Lan và quyển tiểu thuyết Hemingway.Trên bộ râu quai nón rậm và đen của anh còn vưỡng những mẩu bánh vụn. Dù tất cả những bộ y phục phát cho tù nhân đều được may cắt cùng một kiểu giốngnhau, những người đàn ông ở đây vẫn bận chúng khác nhau. Bộ áo trên người Rubincó một nút áo ngực bị mất, dây lưng áo không được gài chặt, những nếp áo thùng thìnhquanh bụng anh. Trái lại, người thanh niên có mái tóc màu nâu gụ dài và bồng, ngườiđứng chặn đường đi của Rubin, lại bận bộ quần áo trên người anh như một chàngcông tử hào hoa. Dây lưng áo được chàng gài sát vào vòng bụng thon làm nổi bộ ngựcnở và đôi vai lớn của chàng. Bên trong chàng bận chiếc áo sơ mi màu xanh, tuy màu áođã bạc vì giặt quá nhiều lần nhưng trông vẫn còn sang và hợp với màu chiếc ca vátchàng mang trên cổ. Người thanh niên này chặn mất lối đi của Rubin. Tay phải chàngcầm cây hàn điện, chân trái chàng đặt trên một cái ghế đẩu. Cúi mình trên đầu gối,chàng đang chú tâm vào việc ráp một bộ phận thâu phát thanh theo một đồ hình trên tờtập san Wireless Engineer mở trên bàn, miêng chàng hát khẽ: Boogie-woogie… boogie-woogie Samba! Samba! Boogie-woogie… boogie-woogie Samba! Samba! Rubin không thể đi qua được và anh đứng lại đó với vẻ mặt giả vờ sợ hãi, bối rối.Người thanh niên có vẻ như không hay biết có anh đứng đó. Valentulya… - Rubin nói – „Anh làm ơn nhích giùm cho tôi đi nhờ. Valentine, người thanh niên tóc hạt dẻ, không nhìn lại Rubin, chàng nói bằng mộtgiọng nhát gừng: Lev Grigovich! Anh làm rộn tôi trong lúc tôi đang làm việc. Anh làm rộn mọingười. Anh làm mất thì giờ. Anh tới đây ban đêm làm chi? Ở đây đâu có chuyện gì choanh làm? Chàng quay lại và đôi mắt sáng, trẻ trung của chàng lại để lộ ý ngạc nhiên khichàng nhìn Rubin: Một nhà ngôn ngữ học có thể làm được việc gì ở đây? Ha… Ha… Ha… Anh khôngphải là kỹ sư. Thật xấu hổ. Rubin dẩu môi ra như một anh bé con bị đời chế nhạo và đôi mắt trợn lên: Chú em… Chú nên biết rằng trong xã hội này kỹ sư của chú không có giá trị gì cả.Chú không thấy có những kỹ sư đi bán nước ngọt, sô đa ngoài đường, đi làm bồi nhàhàng đó ư? Những kẻ thất bại đó không liên can gì đến tôi. Tôi không ở hạng kỹ sư đó. Tôi làkỹ sư hạng nhất. Ông già râu dê nên nhớ kỹ điều quan trọng đó. Valentine đặt cây hàn điện xuống bàn và đứng thẳng người lên. Valentine có cái vẻ sạch sẽ, tươi tắn của tuổi trẻ. Cuộc đời chưa in hằn một vếtnhăn nào trên mặt chàng. Nhìn chàng, người ta khó có thể tin rằng chàng đã tốt nghiệpđại học trước cuộc đại chiến, chàng đã nhập ngũ chiến đấu trên mặt trận, đã bị bắtlàm tù binh và sống sót từ trại tù binh của Đức Quốc Xã, chàng từng sống ở Âu châuvà giờ đây chàng đang sống năm tù thứ năm ở ngay trên tổ quốc của chàng. Rubin thở dài: Rất tiếc. Vì đồng chí không có giấy tờ chứng minh nên tôi không thể tin được lờiđồng chí… Giấy tờ chứng minh là cái quái gì?? Anh tin ở con người hay anh tin ở giấy tờ? Người hỏi câu này là Pryanchikov: ...

Tài liệu được xem nhiều: