Danh mục

Tầng đầu địa ngục - Phần 30

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 47.00 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Yakanov chưa từng bao giờ nói chuyện nhiều với Sologdin, cũng chưa bao giờ Sologdin được mời tới Phòng Viện trưởng. Đôi khi có việc đến Phòng Đồ hình, Đại tá Kỹ sư Yakanov chưa từng bao giờ để ý đến nhân vật không cò đáng để ý làm việc ở đó là Sologdin.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tầng đầu địa ngục - Phần 30 Phần 30 Hai kỹ sư Yakanov chưa từng bao giờ nói chuyện nhiều với Sologdin, cũng chưa bao giờSologdin được mời tới Phòng Viện trưởng. Đôi khi có việc đến Phòng Đồ hình,Đại tá Kỹ sư Yakanov chưa từng bao giờ để ý đến nhân vật không cò đáng để ýlàm việc ở đó là Sologdin. Nhưng giờ đây, sau khi đã nhìn bản danh sách tên họ tùnhân để dưới mặt kiếng trên bàn, Yakanov, như một vị chủ nhân hòa nhã, lịchthiệp hết sức, ngước mắt nhìn người tù vừa bước vào phòng mình và nói lớnbằng một giọng thân mật: Dmitri Aleksandrovich… mời ngồi… mời ngồi… Tôi rất vui được tiếp riênganh hôm nay… Hai cánh tay áp chặt hai bên mình, Sologdin đến gần bàn, anh lặng lẽ cúi đầuchào, nhưng sau đó, anh vẫn đứng thẳng, cứng ngắc. Yakanov vẫn vui vẻ nói: Theo tôi được biết… anh đang dự định dành cho chúng tôi một ngạc nhiênlớn. Mới cách đây hai ngày, vào sáng thứ Bảy – đúng không nhỉ? Tôi nhìn thấymẫu hình giàn máy Âm thính của anh trên bàn Giáo sư Chelnov. Sao anh khôngngồi? Tôi có nhìn qua mẫu hình ấy và hôm nay, tôi mời anh tới đây để chúngmình thảo luận vào chi tiết… Vẫn không rời mắt nhìn vào mắt Yakanov – cặp mắt đầy những thiện cảm vàthông cảm – Sologdin vẫn đứng thẳng và bất động, như một trận bắn lộn bằngsúng đã bắt đầu và anh đang chờ địch thủ nổ súng trước. Anh nói rõ ràng: Thưa ông Viện trưởng, ông lầm mất rồi. Tôi cũng cố gắng làm việc hết sứctôi để góp công vào việc chế tạo giàn máy điện thoại, xong tôi bất tài, tôi khôngthành công. Vật mà ông nhìn thấy đó chỉ là một sản phẩm do bộ óc ngu xuẩn củatôi tạo ra, nó không có giá trị gì cả… Yakanov ngồi ngả lưng lên thành ghế và phản đối bằng một giọng vừa vuivừa lạc quan: Thôi mà bạn, bạn đừng tỏ ra khiêm tốn quá. Mặc dù tôi chỉ mới nhìn qua mẫuhình đó, tôi cũng đủ biết giá trị của nó. Hai nữa, Giáo sư Chelnov, người có thẩmquyền hơn chúng ta nhiều, đã kiểm soát nó và ca tụng nó hết lời. Tôi đã ra lệnhkhông cho bất cứ ai vào đây làm phiền chúng ta. Anh đi lấy mẫu hình tới đây,chúng ta cùng thảo luận vào chi tiết. Anh có muốn tôi mời cả Giáo sư Chelnovtới giúp chúng ta không? Yakanov là một kỹ sư, Sologdin cũng làm một kỹ sư. Giữa hai người chỉ cóđiều khác là lâu rồi Yakanov không phải làm việc như một kỹ sư trong khiSologdin đã phải sống trong tù mười hai năm. Cổ họng Sologdin như nghẹn lại làm anh khó nói: Thưa ông Viện trưởng, tôi xin nhắc lại là ông lầm. Mẫu hình của tôi khôngcó gì cho ông phải để ý. Yakanov nhíu mày. Y bắt đầu bực tức trước vẻ ngoan cố của kẻ y cố tình lấycảm tình: Được rồi. Để coi. Anh cứ về lấy nó tới đây. Trên cầu vai áo nền vàng viền xanh của Yakanov có ba ngôi sao lớn nằm theohình tam giác. Trên cầu vai áo của Trung úy Kamyahan, người cố tình đánh choSologdin phải chết ở trại tập trung Gornaya Zakrytka năm xưa, cũng có ba ngôisao như thế, chỉ khác là ba ngôi sao của Trung úy Kamyashan nhỏ hơn ba ngôi saocủa Đại tá Yakanov. Giọng nói của Sologdin bắt đầu rung động: Mẫu hình ấy không còn nữa. Vì thấy nó không có giá trị gì… nên… tôi đã đốtnó đi rồi… Yakanov xanh mặt. Trong cái yên lặng khủng khiếp của căn phòng, tiếng thởcủa y nổi rõ. Song y cố gắng thở nhỏ hơn. Anh nói sao? Tự tay anh đốt? Thưa không. Tôi nộp cho người phụ trách đốt. Tôi theo đúng luật. Sologdin nói lí nhí khó nghe. Vẻ tự tin và thản nhiên của anh đã biến mất hoàntoàn. Yakanov choàng đứng dậy: May ra vẫn còn chưa bị đốt…? Với vẻ ngoan cố rõ rệt, Sologdin làm Yakanov tiêu tan hy vọng vừa chớm: Đã đốt rồi. Tôi nhìn thấy họ đốt… Một tay nắm vào thành ghế, một tay nắm chặt cây chặn giấy bằng đá,Yakanov nhô người qua mặt bàn. Y như có vẻ muốn bửa đôi đầu Sologdin bằngcây chặn giấy. Đầu hơi rụt xuống hai vai, Sologdin đứng như pho tượng bận bộ y phục xanh. Giữa hai người kỹ sư những câu hỏi thêm và những lời giải thích đều khôngcòn cần thiết. Hai đôi mắt họ chiếu vào nhau những tia sáng điên cuồng. Tôi sẽ giết anh…, đôi mắt ông Đại tá gầm lên. Cứ việc làm đi. Cho tôi một hạn tù nữa, đồ khốn…, ánh mắt người kỹ sư tùnhân trả lời. Nhưng không ai to tiếng, họ không cả nói lớn. Bỗng dưng Yakanov buông câychặn giấy và đưa bàn tay lên che mắt như ánh sáng làm mắt y chói và y lảo đảođi ra đứng bên cửa sổ. Sologdin cũng cảm thấy hai chân mềm nhũn làm anh đứng hết nổi, anh vịn taylên thành ghế. Mình chỉ còn sống được có một tháng nữa thôi. Lần này, mình phải chết thậtsao?. Đứng bên cửa sổ, ông Đại tá nghĩ. Một hạn tù nữa? Mình phải chết, không thể sống nổi…. Vịn tay vào thànhghế, người tù nghĩ trong ghê rợn. Yakanov quay lại. Mắt y nhìn Sologdin với câu hỏi: Kỹ sư. Anh có thể hủyđược sáng chế của anh sao? Đôi mắt Sologdin trả lời: Tôi là tù nhân. Đừng quên tôi là tù nhân. Họ nhìn nhau thù hận – người nọ biết rằng vì người kia mà mình phải chết –nhưng họ vẫn không sao có thể rời mắt nhìn nhau. Hắn sắp la hét, sắp đập bà ...

Tài liệu được xem nhiều: