Trong Viện Mavrino, giờ này cũng là giờ ăn sáng và uống trà. Không có sự kiện gì báo trước ngày hôm nay sẽ là một ngày có những chuyện đặc biệt xảy ra. Buổi sáng, Trung úy Shusterman tỏ ra nghiệt ngã với việc bắt mọi tù nhân phải dậy hết sau 6 giờ, nhưng đó là chuyện thường xảy ra. Bên ngoài trời lạnh, mặt sân và lối đi nằm dưới một lớp đá trơn trợt. Không ai muốn ra khỏi phòng. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tầng đầu địa ngục - Phần 35 Phần 35 Buổi sáng hành quyết Trong Viện Mavrino, giờ này cũng là giờ ăn sáng và uống trà. Không có sự kiện gì báo trước ngày hôm nay sẽ là một ngày có những chuyện đặcbiệt xảy ra. Buổi sáng, Trung úy Shusterman tỏ ra nghiệt ngã với việc bắt mọi tù nhânphải dậy hết sau 6 giờ, nhưng đó là chuyện thường xảy ra. Bên ngoài trời lạnh, mặtsân và lối đi nằm dưới một lớp đá trơn trợt. Không ai muốn ra khỏi phòng. Vài tù nhânđi ra sân nhưng họ trợt ngã, đi không được, nên lại kéo nhau vào nhà tù. Trong phòngngủ, nhiều người còn ngồi trên giường, bỏ thòng chân xuống sân, không ai sốt sắng rakhỏi giường. Họ ngồi đó gãi, ngáp, buồn rầu trêu chọc nhau hoặc nhạo báng chính sốphận khốn nạn của họ. Họ kể cho nhau nghe những giấc mộng của họ trong đêm vừaqua – việc kể lại cho nhau nghe những giấc mộng là một trò giết thì giờ thú vị của tùnhân. Hoàn toàn không có sự kiện gì báo cho những tù nhân trong Viện Mavrino biết rằngtrong buổi sáng hôm nay sẽ có cuộc thuyên chuyển tù nhân ra khỏi Viện. Sáng nay, Sologdin vẫn đi ra sân bổ củi như mọi sáng. Suốt đêm qua, anh đã mở hécánh cửa sổ mặc dù trời lạnh, và sáng nay, trước khi ra khỏi phòng anh đã mở lớn cánhcửa sổ. Rubin, nằm trên chiếc giường sát ngay khung cửa sổ này, không nói một tiếng vớiSologdin. Đêm qua, anh vào giường muộn và suốt đêm, anh trằn trọc vì mất ngủ. Anhkhổ sở vì gió lạnh từ cửa sổ lùa vào nhưng anh nhất định không thốt ra nửa tiếng phảnđối. Anh bận cả áo dạ để nằm ngủ, anh đội mũ nỉ có vành che kín hai tai, trùm mềnkín từ đầu đến chân. Nằm co quắp trong giường, không dậy ăn sáng, bất kể những lờithúc giục của Shusterman và những tiếng động trong phòng, Rubin cố gắng một cáchtuyệt vọng kéo dài giờ ngủ. Potapov, người xung phong đi ra sân, là người đến bàn ăn sáng trước nhất. Anh đãuống trà, làm giường và ngồi trên giường đọc báo. Trong thâm tâm, anh nóng ruộtmong đến giơ lên phòng làm việc. Hôm nay, anh sẽ thử dùng một bộ phận cơ khí anhvừa làm xong hôm qua. Món ăn sáng hôm nay là món cháo kê. Nhiều tù nhân chê cháo kê nên không đến bànăn sáng. Gerasimovich ngồi lại rất lâu trong phòng điểm tâm, anh cẩn thận xúc từng muỗngkê nóng đưa lên miệng. Nerzhin bước vào gian phòng ăn tương đối vắng hơn mọi sáng, số người ngồi ănsáng nay không đầy nửa số ghế, chàng gật đầu chào Gerasimovich và ngồi xuống mộtbàn riêng, ăn ngon lành. Ăn sáng xong, Nerzhin trở về giường chàng, và trong khoảng thời gian mười lămphút còn được tự do buổi sáng, chàng nằm dài trên giường, nhìn lên trần nhà. Quanh chàng, các bạn tù bàn tán rì rào về số phận của Ruska – Ruska là một tù nhântrẻ bị tố cáo vì tội âm mưu trốn khỏi Viện, người tố cáo Ruska là một tù nhân làm giánđiệp cho ban quản đốc, rõ hơn là làm chỉ điểm cho hai sĩ quan an ninh Shikin vàMyshin – Đêm qua, Ruska không về ngủ và những tù nhân biết rằng người tù trẻ tuổinày đã bị nhốt trong một phòng giam ở gần văn phòng của Thiếu tá Shikin. Họ bàn tán đến chuyện có thể nào hai mươi lăm năm cải huấn của Ruska có thểbị chuyển thành hai mươi lăm năm cấm cố hay không? Những nhà tù đặc biệt gồmtoàn những xà lim nhỏ để giam cấm cố tù nhân được xây dựng nhiều trong năm qua vàán tù cấm cố mỗi ngày một nhiều. Giữa tiếng cười ồ của mọi người, Rubin tung mền ngồi dậy. Các bạn tù cườiRubin vì anh bận cả áo nỉ và đội mũ che kín tai để ngủ. Rubin không bao giờ giận dữkhi thấy người khác cười mình. Anh lột cái mũ nỉ ra khỏi đầu nhưng vẫn bận áo nỉ,anh yêu cầu người bạn tù đứng gần bình trà rót cho anh một ly. Ngồi trên giường, vớibộ râu tóc rối, anh ăn bánh, uống nước trà. Và trước vẻ ngái ngủ biến hẳn trên mặtanh, Rubin đã chăm chú vào những trang tiểu thuyết của Upton Sinclair. Sáng nay,Rubin ở trong trạng thái tinh thần u sầu hết sức. Trong Viện, những hoạt động của buổi sáng đang diễn ra liên tục. Trung úyShusterman bước vào phòng, lớn tiếng nói chung cho tất cả mọi người: Chú ý… Tù nhân được thông báo để biết rằng từ hôm nay trở đi, sau bữa tối, sẽkhông một ai còn được vào nhà bếp để xin nước nóng. Cũng không ai được làm rộn sĩquan trực về chuyện nước nóng. Pryanchikov nhảy từ trên giường xuống, anh hỏi như gào lên: Lệnh của ai vậy? Lệnh của Viện trưởng! Shusterman đáp. Lệnh này ra từ bao giờ? Hôm qua. Pryanchikov nắm chặt bàn tay và giơ nắm tay lên đấm đấm về phía trần phòng nhưanh kêu gọi trời, đất làm chứng cho anh: Không thể được, chuyện này không thể xảy ra được – anh tức giận nói – Tối thứBảy, chính Tổng trưởng Abakumov hứa với tôi là sẽ có nước nóng để pha trà ban đêmcho chúng ta. Chuyện này không hợp lý chút nào. Chúng ta phải làm việc đến nửa đêmmà. Một tràng cười của các tù nhân nổi lên đáp lời Pryanchikov. Vậy thì đừng làm việc đến nửa đêm nữa, có gì phải thắc mắc. Người nói câu trên là tù nhân Dvoyeysov. Shusterman giải thích: Không có tiền trả lương cho người nấu bếp ban đêm. Rồi ...