Danh mục

Tầng đầu địa ngục - Phần 6

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 49.50 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

"Cái đầu hói của vị nào ở sau đầu tôi đây?" "Này bạn, tôi đang ở trong một trạng thái tinh thần thơ mộng. Chúng ta có thể nói chuyện với nhau được lắm."
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tầng đầu địa ngục - Phần 6 Phần 6 Ồ, thời gian, xin ngừng lại Cái đầu hói của vị nào ở sau đầu tôi đây? Này bạn, tôi đang ở trong một trạng thái tinh thần thơ mộng. Chúng ta có thể nóichuyện với nhau được lắm. Trên nguyên tắc, tôi đang làm việc. Bận việc – bậy nào. Để tôi kể lại với anh câu chuyện đáng kể này. Hồi nãy, tôingồi dưới cây Giáng sinh nghèo nàn của mấy người bạn Đức của tôi và trong lúc tôiđang nói với họ về một đêm Giáng sinh năm xưa tôi sống dưới một pháo đài ở chiếntuyến phía bắc Pulutsk, bỗng dưng tôi thấy rõ ràng là tôi đang sống ở mặt trận. Mặttrận trở lại bao quanh tôi, thật sống, thật thực. Phải chăng là cả chiến tranh rồi cũngtrở thành một kỷ niệm đẹp của con người? Tôi nghĩ anh không nên để cho tình trạng ấy xảy ra. Đạo Đức Kinh của Lão Tử cócâu: “Võ khí là dụng cụ của đau khổ, không phải là vật để con người tự hào. Ngườikhôn chinh phục mà không cần tỏ ra muốn chinh phục”. Chi vậy? Bộ anh đã chuyển ngữ từ chủ nghĩa hoài nghi sang đạo Lão rồi ư? [4] Có chuyển nhưng chưa chuyển xong. Trước hết, tôi nhớ lại chú lính Đức cộng tác hữu hiệu nhất thời ấy của tôi – tôi vàchú ta cùng viết truyền đơn và ra ý cho họa sĩ vẽ tranh: bức tranh bà mẹ Đức ôm convà người thiếu phụ Đức đứng khóc trước cảnh căn nhà đổ nát còn nghi ngút khói lànhững tuyệt tác phẩm của hai chúng tôi. Hai bức tranh đó có cả bài thơ bằng tiếngĐức đi kèm. Tôi biết. Tôi có nhặt được một tờ. Tôi nhớ lại những buổi chiều êm, chúng tôi ngồi trong xe phóng thanh đi lên mặttrận. Và giữa những bản nhạc tango, những người bạn Đức của anh đọc những lời kêugọi những người lính Đức chiến hữu của họ quay súng bắn lại Hitler. Nhiều lầnchúng tôi cũng leo lên miệng hầm để nghe nhờ những bản nhạc. Vô tư mà nói, tôi thấynhững lời kêu gọi của anh có hơi… ngớ ngẩn. Ngớ ngẩn? Xin lỗi… Anh nhớ cho rằng chỉ nhờ những lời kêu gọi ấy, chúng tôi đãchiếm được hai thị trấn Graudenz và Elbing không phải bắn một viên đạn nào. Đúng. Nhưng cũng xin anh nhớ cho rằng chuyện ấy xảy ra vào năm 1945. Vào thờigian đó, khỏi cần phải anh kêu gọi, nước Đức cũng sắp đầu hàng. Bậy nào. Những chiến thăng nhỏ họp thành chiến thắng lớn chứ. Nếu không mởđầu bằng những cuộc đầu hàng nhỏ làm sao có cuộc đầu hàng lớn? Không biết đã cólần nào tôi kể cho anh nghe chuyện nàng Milka chưa nhỉ? Nàng là một sinh viên ViệnNgoại ngữ, tốt nghiệp năm 1941. Vừa ra khỏi trường nàng được điều động ngay đếnđại đội của tôi để làm thông dịch viên. Một thiếu nữ mũi hin, nhanh nhẹn… Chờ chút. Phải nàng là người cùng đi với anh đến tiếp thu một căn cứ quân Đứcđầu hàng không? Phải đó. Nàng tự kiêu lắm. Nàng rất thích được người ta ca ngợi. Tôi không dámtrách nàng nửa tiếng. Nàng thích được tuyên dương để được trao tặng huy chương.Anh có nhớ cảnh mặt trận Tây Bắc khúc ngay cạnh bò sông Lovat không? Đoạn ởgiữa Rahklits và Novo-Svinukhovo, phía năm Podtsepchiya đó. Chỗ ấy có một khurừng. Chỗ ấy nhiều rừng lắm. Chỗ ở xa hay ở gần sông Redya? Ở gần. Tôi biết. Nàng và tôi đi chơi lang thang suốt một ngày trong khu rừng ấy. Lúc đó đang là mùaxuân – chưa hẳn là mùa xuân, hãy còn là tháng Ba. Chúng tôi lội trong những vũng bùnngập đến ngang đôi giày bốt cao cổ chúng tôi đi dưới chân, cổ áo và mũ lông củachúng tôi ướt đẫm mồ hôi. Mùi mùa xuân hồi sinh tràn đầy trong không khí. Anh biếtkhông… chúng tôi dắt tay nhau đi như hai người yêu nhau, hai người yêu lần đầu, nhưmột cặp vợ chồng mới cưới. Không biết tại sao với một người đàn bà mới, mình lạicảm thấy mới tinh như đây là lần đầu mình yêu, mình lại yêu lại từ đầu. Yêu như mộtđứa trẻ. Ôi… cánh rừng dài như vô tận. Đây đó bốc lên những đám khói từ nhữngkhẩu đại bác quân mình đặt ở bìa rừng… Chúng tôi tránh đến gần những ổ súng đó.Chúng tôi đi lang thang như thế cho đến sẩm tối, người ướt đẫm mồ hôi và chứa chanhạnh phúc. Nàng làm tôi điên lên suốt một ngày. Rồi đến lúc tối mịt, chúng tôi tìm thấymột pháo đài bên trong không có đại bác không có lính… Pháo đài nổi? Anh nhớ không? Chắc là anh phải nhớ. Có rất nhiều pháo đài như thế được dựnglên ở đấy trong năm đó. Như những hang thú rừng. Bên trong lát ván, trên sàn gỗ cónhững đống củi thông, và mùi nhựa thông tiết ra từ những thân cột, mùi khói bốc ra từđống lửa. Trong đó không có bếp, chúng tôi đốt lửa ngay trên mặt đất để sưởi. Trênmái có một cái lỗ nhìn thấu lên nên trời. Không có ánh đèn, chỉ có ánh lửa bập bùng.Lửa chiếu bóng chúng tôi lên vách. Anh nghĩ sao, Gleb? Đó là những giây phút đángsống chứ? Tôi nhận thấy rằng trong những câu chuyện kể ở trong tù, bao giờ cũng có mộtngười con gái. Người con gái bao giờ ở đầu chuyện cũng hoàn toàn trinh trắng và đếncuối chuyện, bao giờ cũng hết còn trinh trắng. Hình như với những tù nhân, điểm đó làđiểm chính, điểm quan trọng nhất trong câu chuyện của mình. Anh có nghĩ rằng nhưvậy là chúng mình đòi hỏi công lý với điểm đặc biệt ấy không? Một người khô ...

Tài liệu được xem nhiều: