Thông tin tài liệu:
Nerzhin đi lên thang lầu lớn, rộng, trải thảm đỏ, dưới những cây đèn bằng đồng và trần nhà bằng thạch cao đắp vòng cung. Vào giờ khuya này, thang lầu vắng tanh. Anh cố gắng trấn tĩnh để bước đi với một vẻ thản nhiên khi anh đi ngang người sĩ quan trực ở phòng gác bên ngoài và tới gõ lên cánh cửa văn phòng của ông giám đốc Viện Nghiên cứu khoa học Mavrino: Đại tá kỹ sư Bộ An ninh quốc gia Anton Nikolayevich Yakonov. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tầng đầu địa ngục - Phần 8 Phần 8 Hai nhà toán học Nerzhin đi lên thang lầu lớn, rộng, trải thảm đỏ, dưới những cây đèn bằng đồng vàtrần nhà bằng thạch cao đắp vòng cung. Vào giờ khuya này, thang lầu vắng tanh. Anhcố gắng trấn tĩnh để bước đi với một vẻ thản nhiên khi anh đi ngang người sĩ quantrực ở phòng gác bên ngoài và tới gõ lên cánh cửa văn phòng của ông giám đốc ViệnNghiên cứu khoa học Mavrino: Đại tá kỹ sư Bộ An ninh quốc gia Anton NikolayevichYakonov. Văn phòng rộng thênh thang, trên sàn có trải thảm, bàn ghế bằng gỗ quí đánh bóng.Ở giữa phòng là một chiếc bàn hội dài trải khăn xanh. Ở trong góc phòng xa tít kiamới là bàn làm việc của Yakonov. Nerzhin từng vài lần đặt chân vào phòng này, nhưnganh chỉ đến đây với nhiều người khác để dự những phiên họp nghe chỉ thị, đây là lầnthứ nhất anh một mình tới đây. Đại tá kỹ sư Yakonov đã ngoài năm mươi nhưng trông vẫn còn trẻ và tráng kiện. Ycao lớn, khuôn mặt y thoa phớt một làn phấn sau khi y cạo râu. Y không mang kiếngtrắng mà chỉ dùng một chiếc pince-nez bằng vàng. Y có cái vẻ vạm vỡ của một vươngtử Obolensky hay Dolgorukov. Những cử chỉ kiểu cách, quan dạng làm cho ý nổi bậtlên giữa những viên chức khác trong Bộ An ninh. Mời ngồi, Gleb Vikentich… Yakonov nói lớn và thừa thãi. Y ngồi dựa lưng trên chiếc ghế bành da quá lớn saumặt bàn rộng, một tay mân mê cây viết chỉ đỏ thật lớn trên bàn. Việc gọi tên riêng và tên thánh của Nerzhin chứng tỏ sự lễ độ và thiện chí củaYakonov, nhưng thực ra y không cần phải cố gắng chút nào để có thể nhớ được tênriêng của những nhà khoa học bị tù ở đây, bởi vì dưới mặt tấm kiếng trên bàn y cónằm một bản danh sách ghi tên riêng của tất cả những tù nhân. (Những ai không biết ycó bản danh sách này để ngạc nhiên về khả năng nhớ được tên riêng cả trăm ngườicủa Yakonov) Nerzhin cúi đầu chào lại y và không đứng nghiêm chào, anh lặng lẽ ngồixuống chiếc bàn nhỏ gần đó, đôi mắt anh chăm chú nhìn Yakonov, chờ đợi ý nói.Giọng nói của Yakonov có những âm thanh trầm bổng như giọng một kép hát sânkhấu. Người ta không hiểu sao con người có vẻ quý phái này lại không uốn lưỡi chữ“r” như kiểu nói những nhà quý phái thời xưa. Yakonov lên giọng: Gleb Vikentich… Trước đây nửa tiếng đồng hồ, tôi có dịp nói đến anh. Tôi nghĩđến những nguyên nhân đã đưa anh tới Phòng Âm thính, tới làm việc với Roitman? Yakonov cố tình nói đến tên Roitman với một vẻ khinh mạn không cần che giấu. Ykhông cần cả gọi Roitman là thiếu tá trước mặt một tù nhân. Tình trạng ác cảm hổtương giữa viên giám đốc viện và viên phụ tá giám đốc đã đi đến điểm không cầnphải che giấu nữa. Nerzhin cảm thấy thần kinh mình căng thẳng. Linh tính cho anh biết cuộc hội kiếnđêm nay đã mở đầu bất lợi cho anh. Trước đây nhiều ngày, anh đã thấy nét mỉa mainày hiện trên vành môi Yakonov khi y nói với anh rằng mặc dù anh vẫn chăm chỉ làmviệc, y biết anh coi thường những kết quả thâu lượm được ở Phòng Nghiên cứu sốbảy. Phòng Nghiên cứu này là niềm kiêu hãnh của Yakonov, y đặt tất cả lòng tin của yvào đấy. Nhưng sự làm việc ở đó lại không tiến triển như ý muốn của Yakonov. …Tất nhiên là tôi phải nhận rằng kết quả cuộc nghiên cứu của anh về tiếng nóirất có giá trị… Nerzhin nghĩ thầm: “Hắn chế nhạo mình”. … Và tôi rất buồn khi thấy bản báo cáo của anh không được công bố cho cả thếgiới khoa học được biết, làm anh mất cơ hội trở thành một George Fetcher của NgaXô Viết… Nerzhin nghĩ thầm: “Hắn nhạo mình quá sỗ sàng…”. Tuy vậy, tôi vẫn nghĩ cách làm sao cho anh có cơ hội làm những việc hợp với khảnăng của anh hơn, để cho có lợi hơn. Chắc anh biết tôi là người rất kính trọng nhữngkhoa học trừu tượng nhưng tôi cũng là một người rất thực tế… Đại tá kỹ sư Yakonov tuy giữ một địa vị cao trong y không quá ở gần Lãnh tụ đếnnỗi phải che giấu sự thông minh của y hoặc luyện thành thói quen không có ý kiếnriêng. Tôi muốn thành thật hỏi anh… hiện anh đang làm gì ở Phòng Âm thính? Yakonov không thể nào đặt với Nerzhin một câu hỏi tàn nhẫn hơn. Y không thể cóthì giờ xét kỹ đến tất cả mọi trường hợp, để ý đến riêng từng tù nhân. Nếu y chịu xétđến tình trạng của Nerzhin. Y đã có trả lời từ lâu. Anh mất thì giờ với việc nghiên cứu vớ vẩn ấy làm chi? Anh là một nhà toán học,một người xuất thân đại học. Quay lại nhìn coi… Nerzhin quay lại nhìn và anh vội đứng dậy. Trong phòng còn một người thứ ba nữa.Một người đàn ông trông có vẻ rất thường bận bộ y phục thường dân màu đen đứnglên từ chiếc ghế dài và đi đến gần Nerzhin. Khung kiếng mắt tròn của ông này sánglấp lánh. Dưới vầng ánh sáng rọi xuống từ bóng đèn điện trên trần. Nerzhin nhận ragiáo sư Pyotr Trofimovich Verenyov. Trước chiến tranh, giáo sư Verenyov dạy ởtrường đại học anh học. Tuy vậy, theo thói quen của cuộc sống trong nhà tù, Nerzhinvẫn đứng yên, không nói, không làm một cử chỉ. Anh đoán rằng giáo sư Verenyov cũnglà một tù nhân và anh có thể làm hại ...