Trong nhiều năm – trong thời gian chiến tranh và sau đó – Yakonov ngồi vững với địa vị kỹ sư trưởng Sở Tiếp liệu đặc biệt. Y mang với một vẻ trang trọng đáng kính đôi cầu vai nền bạc viền xanh ở giữa có ba ngôi sao mà sự hiểu biết của y đã đem lại cho y. Chức vụ của y đặc biệt đến nỗi y có thể hoạt động trên một địa bàn rất rộng:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tầng đầu địa ngục - Phần 9 Phần 9 Toà lâu đài huyền diệu Trong nhiều năm – trong thời gian chiến tranh và sau đó – Yakonov ngồi vững vớiđịa vị kỹ sư trưởng Sở Tiếp liệu đặc biệt. Y mang với một vẻ trang trọng đáng kínhđôi cầu vai nền bạc viền xanh ở giữa có ba ngôi sao mà sự hiểu biết của y đã đem lạicho y. Chức vụ của y đặc biệt đến nỗi y có thể hoạt động trên một địa bàn rất rộng:đôi khi đọc một báo cáo đầy những danh từ khoa học trước những nhân viên cao cấptrong guồng máy nhà nước, đôi khi thảo luận một cách thông minh với một ngôn ngữđầy những danh từ chuyên môn với những kỹ sư về những phát minh mới nhất. Nhìnchung, y tự tạo cho y cái uy tín là một nhà chuyên môn nhưng không phải lãnh tráchnhiệm về bất cứ một chuyện gì, và mỗi tháng y được lãnh vài ngàn đồng ruble.Yakonov chủ tọa cuộc lễ khai sinh ra tất cả những phòng chuyên môn, những cuộcphát động thực hiện kế hoạch, y biến mất trong giai đoạn khó khăn của kế hoạch đểrồi lại xuất hiện trước quan tài của những kẻ thất bại hoặc để choàng vòng hoa chiếnthắng lên đầu những kẻ thành công. Anton Nikolayevich Yakonov không còn đủ trẻ và đủ tự tin để mơ tưởng đếnchuyện có ngày đoạt được huy chương Sao vàng hoặc giải Stalin, hoặc mỗi khi có dịplà vồ lẫy người dự án lớn, quan trọng do Tổng thống hay do chính Thủ lãnh tối caođưa ra. Y đã có đủ kinh nghiệm và tuổi đời để khôn ngoan lẩn tránh hệ thống rắc rối,phức tạp những xúc động, sợ hãi, âu lo do tham vọng thái quá gây ra. Với những quan điểm đó về cuộc đời, y sống an nhàn, đầy đủ, sung sướng cho đếntháng Giêng năm 1948. Trong tháng Giêng ấy có một kẻ nào đó đề nghị với Cha chungcủa dân tộc Nga La Tư ý kiến chế tạo một dàn máy điện thoại đặc biệt chỉ để dànhriêng cho Lãnh Tụ Tối Cao dùng mà thôi. Dàn máy điện thoại đó sẽ được chế tạo saocho không một kẻ nào có thể hiểu được Lãnh tụ nói gì, dù cho máy có bị cắm lén nghetrộm. Với ngón tay thần thánh, ngón tay vàng vì khói thuốc lá, vị Cha hiền dân tộc chỉlên tấm bản đồ. Ngón tay đặt đúng lên Mavrino. Lúc ấy Mavrino là một xưởng chếtạo máy truyền thanh xách tay cho cảnh sát dùng. Câu nói lịch sử của Người trong dịpnày là “Ta cần những máy truyền thanh này để làm gì? Để bắt kẻ trộm à? Ai thèm đểý đến bọn ăn trộm?” Người ra thời hạn: ngày mùng một tháng Giêng 1949. Người suy nghĩ rồi nói: “Thôiđược. Cho đến mùng một tháng Năm”. Công tác này được đặt vào hàng ưu tiên số một và quan trọng số một. Thời hạn củacông tác quá chặt chẽ, quá gấp rút. Ở Bộ An ninh, người ta thảo luận lỹ và người talựa Yakonov để trao cho việc đích thân đốc xuất công tác này. Yakonov cố gắng mộtcách vô ích để trình bày rằng y đã phụ trách quá nhiều việc và y không thể nào làmtròn được hai việc cùng một lúc. Nhưng Foma Guryanovich Oskolupov, giám đốc NhaKế hoạch Bộ An ninh, thượng cấp trực tiếp của Yakonov, chiếu cặp mắt xanh nhưmắt mèo nhìn thẳng vào mắt Yakonov – và Yakonov nhớ lại vết đen trên hồ sơ an ninhcủa y. Chính y cũng đã từng phải ở tù sáu năm. Vì vậy, y ngậm miệng lại không dámnói gì nữa. Từ đó – đã gần hai năm trời trôi qua – văn phòng trưởng Phòng Kỹ sư ở Tổng bộ Anninh vẫn để trống không có ai ngồi. Trưởng Phòng Kỹ sư Yakonov sống suốt ngàyđêm ở Viện Nghiên cứu Mavrino nằm ở ngoài thành Mạc Tư Khoa, nơi có một tầngtháp hình lục lăng nổi cao trên mái tòa giáo đường xưa cũ. Thoạt đầu, việc một mình có toàn quyền quyết định mọi việc là một lạc thú,Yakonov cảm thấy khoái lạc trong việc đóng cánh cửa chiếc xe hơi Pobeda dành riêngcho y di chuyển với cử chỉ mệt mỏi. Y khoan khoái ngồi trong chiếc xe êm đưa y tớiMavrino, đi ngang người binh sĩ chào nghiêm với cây súng trên tay ở vọng gác ngoàicổng để vào tòa nhà chung quanh có dây thép gai. Cuộc sống thật dễ chịu trong mùaxuân, khi cảnh vật đều trẻ trung và tươi mởn, đi bộ dưới những hàng cây để từngsống cả trăm năm bao quanh Mavrino với một đám thiếu tá, đại úy tùy tùng. Trong thờigian đầu, những vị thượng cấp của Yakonov không ai đòi hỏi gì ở Mavrino – Yakonovchỉ có việc đều đặn gửi về Tổng bộ một lô những chương trình kế hoạch, sơ đồ vàlời hứa sẽ làm trọn những “bổn phận đối với chế độ”. Và vật dụng đủ thứ được tớitấp đổ xuống Viện Nghiên cứu khoa học Mavrino: những bộ phận máy radio do NgaXô chết tạo và những bộ phận do ngoại quốc chế tạo, máy điện, dụng cụ nghiên cứu,bàn ghế, tủ, tủ sắt, một tủ sách gồm ba mươi ngàn quyển sách chuyên khoa kỹ thuật,những tù nhân chuyên viên được lấy ra từ những trại tập trung, những sĩ quan mật vụưu tú nhất được phái đến, những viên chức lưu trữ hồ sơ được biệt phái tới làm việcvà sau cùng, một đại đội binh sĩ phòng vệ đặc biệt kéo đến. Cũng trong thời gian đầu,Yakonov phải cho sửa lại tòa nhà, làm thêm phòng, chuyển những căn phòng trong nhày thành phòng thí nghiệm và văn phòng, xây hầm đặt máy điện. Cho đến khi nhữnghàng cây để nở hoa vàng và tỏa ngát hương thơm, tiếng nói buồn rầu của những tùbinh Đức được gửi đến làm l ...