Tôi và em, hai con người khác xa nhau về hoàn cảnh và tính cách. Em tự do sống trong căn nhà mà chẳng bữa ăn nào được đầy đủ mọi thành viên. Cha mẹ tôi đều làm nghề giáo, sống nhẹ nhàng và nho nhã. Tôi thích những chốn bình yên, thích cafe Trịnh trầm ngâm hoài cổ. *** Em thích những nơi đông đảo quần chúng, thích quán cafe Rock đầy khói thuốc lá đến mùi nồng hôi, nhạc mở to chan chát và lắc lư trong cuồng say điệu nhạc. Tôi và em, hai thế giới khác...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tặng em hoa hồng trắng Tặng em hoa hồng trắngTôi và em, hai con người khác xa nhau về hoàn cảnh và tính cách. Emtự do sống trong căn nhà mà chẳng bữa ăn nào được đầy đủ mọi thànhviên. Cha mẹ tôi đều làm nghề giáo, sống nhẹ nhàng và nho nhã. Tôithích những chốn bình yên, thích cafe Trịnh trầm ngâm hoài cổ. ***Em thích những nơi đông đảo quần chúng, thích quán cafe Rock đầy khóithuốc lá đến mùi nồng hôi, nhạc mở to chan chát và lắc lư trong cuồng sayđiệu nhạc. Tôi và em, hai thế giới khác nhau, ấy mà lại gặp nhau, lại yêunhau, chỉ bởi vì loài hoa hồng trắng.Tình cờ chúng tôi gặp nhau trong đám cưới một người bạn. Cô nàng cắmhoa cưới đã vứt đi 1 bó hoa hồng trắng qua mặt chúng tôi – những người bạncủa cô dâu chú rể đến sớm để giúp chuẩn bị. Tôi nhặt lại bó hoa cũng là lúcchạm vào tay một cô gái. Cô gái ấy mỉm cười: Hoa đẹp thế này mà bỏ đi?Đúng là chỉ còn có 2 người là có lòng yêu cái đẹp!. Tôi phì cười sau khinghe em nói vậy.Sau đám cưới đó, em chủ động cho tôi số điện thoại. 3 tháng sau đám cưóiđó, em chủ động ngỏ lời yêu tôi. 6 tháng sau đám cưới đó, em tặng cho tôimột bó hoa hồng màu trắng.- Màu trắng là tượng trưng cho sự thanh khiết em à!- Còn em thích màu trắng vì em thích sự đơn giản. Mà anh có biết, sự đơngiản nhất trên đời này là gì không?Tôi lắc đầu nhè nhẹ. Em dựa mạnh vào lòng tôi: Là cái chết. Tôi bảo emnói bậy. Em cười nghuệch miệng: Vì màu trắng tượng trưng cho sự tangtóc!.Mẹ tôi đề nghị dẫn em về nhà. Bà luôn có ý nghĩ rằng, là con gái thì phảibiết chơi 1 loại nhạc cụ. Vì thế, em gái tôi được học vĩ cầm từ khi mới 5tuổi. Tôi mang nỗi băn khoăn này cho em. Em mỉm cười: Em chơi guitarphiêu lắm anh ạ. Trời ơi! Đấy đâu phải là loại nhạc cụ mà mẹ tôi định nghĩarằng con gái cần biết chơi. Nhưng em không để tâm đến điều đó, em nhảyphóc lên bục, đeo cây guitar vào và đưa tay nhanh mạnh vào những sợi dâyđàn, người nhảy lên hừng hực.Tôi ra ngoài, chờ em. 15 phút sau, em ra ngoài, giơ bao thuốc lên mời tôi.Tôi cáu gạt phắt đi: Con gái thì không được hút thuốc! Mẹ anh ghét con gáihút thuốc lá!. Em rít 1 hơi dài: Đó là style của em rồi. Tại sao con traiđược hút thuốc còn con gái thì không?Tôi bỏ đi. Em không cản lại. Em quay vào và những tiếng nhạc chan chúalại vang lên. Đúng như bạn bè tôi vẫn ngăn cản, thế giới của em và tôi khôngthể nào hoà hợp. Cho dù là tôi có cố gắng hết sức, thì em vẫn sẽ gạt phăngđi, bởi vì những gì tồn tại trong từ điển cuộc sống của em là bất biến, là duynhất và cho dù tôi có chen ngang vào cuộc sống của em, thì sẽ không có mộtgì thuộc về tôi lọt vào cuốn từ điển ấy.Tôi viết nhật ký, về em, về những cảm xúc của tôi. Và những dòng chữ nhoèđi bởi những giọt nước mắt. Một thằng con trai 24 tuổi mà khóc vì 1 đứa congái không nữ tính, không dịu dàng. Mẹ tôi sẽ chẳng thể chấp nhận được điềuđó. Nhưng rồi trời xui đất khiến thế nào, tôi lại vô tình để rơi cuốn sổ nhậtký của mình ở bậu cửa sổ giữa cầu thang tầng 2 và 3. Mẹ đọc được.Trưa hôm đó, mẹ khuyên tôi rằng mẹ hiểu trong thời hiện đại, chuyện mộtcô gái đam mê Rock là chuyện bình thường, thậm chí còn thể hiện cái tôicủa cô gái ấy. Chỉ là nên khuyên cô gái bỏ thuốc lá, bởi vì hút thuốc có hạicho sức khoẻ. Việc ấy mẹ sẽ giúp, chỉ cần tôi đưa em về gặp mẹ.Tôi vui sướng chạy đi tìm em. Phòng tập hát im ỉm buồn rầu sau chiếc khoáto tướng. Đến quán cafe Rock, thấy thông báo đóng cửa. Chạy xe ngượcđường về nhà em, chị giúp việc mở cửa: Cô ấy đi rồi. Sang Mỹ. Cô ấy gửicho cậu cái này.Anh à ! Em xin lỗi vì đi mà không nói lời nào với anh. Em gửi lại cho anhbản nhạc mà em thích nhất. Em hy vọng anh cũng sẽ thích nó. Những giaiđiệu ở folk nhẹ nhàng anh ạKèm theo lá thư là chiếc đĩa hát. Tôi đưa chiếc đĩa vào chiếc headphone,hình ảnh những bó hoa hồng trắng muốt hiện ra. Trong trắng lắm, dịu dànglắm mà sao tôi thấy buồn đến vậy? Sau tiếng guitar nhẹ nhàng dạo đầu,giọng hát trong trẻo của em cất lên theo nhịp. Sao giọng hát buồn đến thế hảem? Đơn giản nhất là cái chết tôi bất chợt thấy sợ hãi khi nhớ lại câu nóiđó của em.Tôi vội vã đến nhà em lần nữa, chiếc headphone nằm gọn trong túi áo khoác,suốt cả dọc đường đến nhà em, không một giây phút nào là tôi không nghebài hát đó của em. May mắn tôi gặp được mẹ em ở cổng nhà, sau khi biết tôilà người mà con gái bà yêu, mẹ em đã cho tôi số điện thoại của em. Tôi vộivã gọi sang, đầu bên kia, em nhận ra giọng tôi, không đợi tôi nói gì, em cấttiếng hát Promise me , when you see, a white rose youll think of me. I loveyou so, Never let go, I will be your ghost of a rose. Rồi em nhè nhẹ Anhhứa với em nhé!. Uh, anh hứa. Rồi em cúp máy, không để cho tôi kịp nóithêm bất cứ điều gì.Từ đó, đều đặn mỗi chủ nhật, tôi nhận được một bó hoa hồng trắng đẹp vôcùng trước cửa nhà. Những bó hoa không biết ai gửi. Không một tấm thiệpnào kèm theo.Cho đến một ngày, vào ngày kỷ niệm mà em đã tỏ tình với tôi, bó hoa hồngtrắng ấy đã kèm theo một tấ ...