Danh mục

Tạp Đồ-Chương 1

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 181.77 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngòi bút như lưỡi đao lướt nhẹ trên tạp phiến màu xám. Đường nét màu lam rất nhỏ lưu loát từ ngọn bút kéo dài xuống. Những đường nét màu lam không ngừng tăng lên trên tạp phiến lớn bằng lòng bàn tay. Dần dần, một đồ án huyền ảo phức tạp theo ngòi bút liên tục chuyển động mà trở nên càng hoàn mỹ. Ánh mắt Trần Mộ chăm chú nhìn tạp phiến này, chậm rãi hô hấp như sợ kinh động đến cái gì. Nhìn kỹ mới có thể thấy cánh tay phải của hắn từ đầu đến...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tạp Đồ-Chương 1 Tạp Đồ Quyển 1: Đông Thương Vệ Thành Chương 1: Mưu Sinh Nhờ TạpNgòi bút như lưỡi đao lướt nhẹ trên tạp phiến màu xám. Đườngnét màu lam rất nhỏ lưu loát từ ngọn bút kéo dài xuống. Những đường nét màu lam không ngừng tăng lên trên tạp phiến lớnbằng lòng bàn tay. Dần dần, một đồ án huyền ảo phức tạp theo ngòi bút liên tục chuyển động mà trở nên càng hoàn mỹ.Ánh mắt Trần Mộ chăm chú nhìn tạp phiến này, chậm rãi hô hấp như sợ kinh động đến cái gì. Nhìn kỹ mới có thể thấy cánh tayphải của hắn từ đầu đến cuối hoàn toàn không nhúc nhích chútnào, chỉ có cổ tay phải di chuyển. Cổ tay của hắn linh hoạt như rắn, mềm dẻo không xương. Ngòi bút vừa nhẹ chuyển động, một đường cong xinh đẹp xuất hiện trên tạp phiến. Đột nhiên, ngòi bút chấm mạnh một cái, liền linh hoạt như vừa rồi, ngay sau đó ngoặt mạnh, nét bút như đao phong! Đồ án trên tạp phiến chợt sáng ngời lên, rồi lại nhanh chóng ảm đạm xuống, trở lại bình thường. Trần Mộ tiện tay để nó vào một đống tạp phiến trên bàn. Độngtác của hắn thành thạo tự nhiên, không chút trở ngại. Làm xong tạp phiến này, vẻ mặt hắn vẫn chăm chú như cũ, bây giờ hắn mới hoàn thành 15 cái, còn thiếu 10 cái. Hiện tại hắn đang chế tạo năng lượng tạp cấp một, là năng lượng tạp cấp thấp nhất, cũng được sử dụng rộng rãi nhất, đồng thời tiêu hao lớn nhất trong các loại tạp phiến. Đúng lúc này căn phòng đột nhiên tối sầm lại. “Đáng chết, lại hết năng lượng rồi!” Trần Mộ lầm bầm vài câu,tay trái rút ra một cái năng lượng tạp từ đống tạp phiến, lập tức nhấn nhẹ nút trên cổ tay phải, độ nghi trên cổ tay bắn ra mộtTạp Đồ chùm ánh sáng. Nhờ ánh sáng này, Trần Mộ cẩn thận đi lại góc tường, trong phòng rất lộn xộn, hắn không muốn đụng đổ đồđạc. Trên vách tường ở góc phòng có một thiết bị hình chữ nhật,bên dưới có một khe cắm, Trần Mộ đem năng lượng tạp trên tay cắm vào khe của thiết bị. Năng lượng tạp vừa cắm vào tạp tào, căn phòng liền sáng trở lại. Trên thiết bị xuất hiện con số 100. Không ngờ dùng hết năng lượng, xem ra công việc hôm nay lại nhiều hơn một cái.Trở lại bàn, Trần Mộ nhanh chóng tập trung vào công việc, cuộc sống của hắn hoàn toàn dựa vào loại tạp phiến cấp một này.Sau khi hắn học được cách chế năng lượng tạp này cách đây ba năm, hắn không ngừng nghỉ chế tạo 25 cái tạp mỗi ngày. Phòng của Trần Mộ rất nhỏ, không tới 40m vuông, bên trongđặt một cái bàn làm việc cũ chỉ còn phân nửa. Trừ bàn làm việc tương đối sạch sẽ ra, đồ đạc chất đống như núi khắp phòng.Những món đồ này cũng rất đa dạng, từ đống sách cũ cho đến các loại nguyên liệu nằm rải rác.Trần Mộ ở nơi đơn sơ này suốt ba năm. Đây là phòng cứu trợ do chính phủ liên bang cung cấp, một phòng nhỏ như thế này chỉ cần nộp 150 đồng mỗi tháng là có thể vào ở. Đối với ngườinghèo như Trần Mộ mà nói, thật sự không có chỗ nào tốt hơn so với nơi này. Huống chi hắn thấy bản thân như vầy cũng coi là tốt rồi, hắn từng thấy qua một gia đình bốn người nhét trong một phòng thế này.5h chiều, rốt cuộc Trần Mộ hoàn thành công việc hôm nay – 25 cái năng lượng tạp. Cẩn thận đếm số lượng tạp phiến hai lần, xác định không có sai sót, hắn mới cẩn thận đem năng lượng tạp cất vào túi áo.Đi ra đường, bóng đêm đã dần dần phủ xuống. Ngọn đèn rực rỡtrong đêm khiến người khác lưu luyến, thỉnh thoảng trên trời có toa xe bay ngang qua, đuôi xe phóng ra từng đạo hỏa diễm tạo thành một đường cong đẹp mắt rồi biến mất. Trần Mộ nhẹ kéo chặt áo ngoài, ngửa mặt nhìn trời. Khí trời dần dần lạnh thêm, xem ra sắp tới mùa đông rồi. Không có thừa hơi cảm khái thời gian qua nhanh, chỉ là đến mùa đông phải tốn thêm tiền sưởi ấm, Trần Mộ trong lòng tính toán.Đi ngang cổng sau Đông Vệ học phủ, con đường này Trần Mộ đã đi qua ba năm, nhưng mỗi lần thấy từng đám đệ tử ra vào,Tạp Đồ trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tâm tình khó hiểu. Điều chỉnh lại dòng suy nghĩ, Trần Mộ bước nhanh tới một cửahàng nhỏ bên cạnh học phủ. Tên cửa hàng là “Cửa hàng tạp hóa Đông Vệ ” – chung quanh Đông Vệ học phủ, có không dưới 20 cửa hàng nhỏ có tên giống như vậy. Mỗi ngày Trần Mộ đều tớicửa hàng này trong suốt ba năm, chưa bao giờ nghỉ dù gió mưa.Bất quá hắn đến đây không phải để mua đồ, ngược lại, hắn đến bán hàng. Hắn vừa vào cửa, chủ cửa hàng liền chú ý, tiếp đón: “ A Mộ tới rồi hả!” “Vâng, Hoa thúc.” Hắn đáp lại. Chủ cửa hàng là Hoa thúc, một lão nhân khoảng 50 tuổi, năm tháng để lại trên người hắn dấu vết không cách nào che giấu. Nếp nhăn dày đặc, mái tóc hoa râm, một cặp kính lão. “Đây là hàng hóa hôm nay.” Trần Mộ cẩn thận lấy cái bao từ trong ngực ra, rút ra một chồng năng lượng tạp đưa tới trước mặt chủ cửa hàng: “ 25 cái.” Hoa thúc cầm lấy tạp phiến trên tay Trần Mộ, không cần nhìn qua liền tiện tay đặt lên giá hàng, cười nói: “ May là có A Mộ mỗi ngày đưa tạp tới, nếu không chỗ của ta phải thiếu hàng.”Trần Mộ mỉm cười, nhưng không trả lời, hắn biết Hoa thúc đang nói đùa. Năng lượng tạp cấp một có giá rẻ nhất, nhưng lại tiêu hao lớn nhất, càng huống chi chỗ này lại gần Đông Vệ học phủ,làm gì có chuyện một ngày chỉ bán được 25 cái năng lượng tạp?Hoa thúc cũng biết tính Trần Mộ, không nói nhảm, trực tiếp hỏi:“ A Mộ muốn lấy tiền mặt hay chuyển khoản?” “Chuyển khoản.” Trần Mộ trả lời dứt khoát, dứt lời liền đem một tạp phiến màu xanh nhạt đã chuẩn bị trước tới trước mặt Hoa thúc. Sau khi thanh toán xong, Trần Mộ chào Hoa thúc rồi xoay người rời đi. Hoa thúc đột nhiên gọi Trần Mộ lại: “ A Mộ chờ một chút.” Trần Mộ dừng bước, xoay người lại, ngạc nhiên nhìn Hoa thúc: “Còn có việc gì sao? Hoa thúc.” Hoa thúc lấy ra một tờ giấy màu vàng từ trong ngăn tủ, nhìn Trần Mộ cười cười: “ Chút nữa là quên ...

Tài liệu được xem nhiều: