Danh mục

Tất cả đã quá muộn

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 266.80 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô lẳng lặng giải quyết mọi việc một mình và cũng lẳng lặng chịu đựng nỗi đau mà có lẽ là cái giá cô phải trả cho cuộc đời. Cô đã không đủ can đảm để giữ lại đứa trẻ dù biết nó vô tội. Quá khứ cô cũng đã từng sai lầm. Cô đau lòng nhưng không thể có một chọn lựa nào khác.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tất cả đã quá muộn Tất cả đã quá muộnCô lẳng lặng giải quyết mọi việc một mình và cũng lẳng lặng chịu đựng nỗiđau mà có lẽ là cái giá cô phải trả cho cuộc đời. Cô đã không đủ can đảm đểgiữ lại đứa trẻ dù biết nó vô tội. Quá khứ cô cũng đã từng sai lầm. Cô đaulòng nhưng không thể có một chọn lựa nào khác.Anh nói lời chia tay rồi lẳng lặng đứng cách xa cô trong bến xe bus vắng lạnh sau một chiều mưa. Xe xuất bến, anh cũng chọn một góc ngồi rất xa cô. Cô nhìn anh từ phía sau, lặng lẽ khóc... nước mắt chực trào ra khiến bờ mi cô không dám hé. Cô nhắn tin cho anh vỏn vẹn ba chữ Em đồng ý.Cô cố tỏ ra mình bản lĩnh dù tận sâu đáy lòng quặn thắt nỗi đau. Những ngày này,cô sống trong lo lắng, u hoài, sợ hãi để rồi nhiều lúc tỏ vẻ bất cần với anh. Và vôtình điều đó khiến anh nghĩ rằng cô không còn yêu anh nữa. Chiều nay, anh chọncon đường xa nhất ra bến xe để có thời gian nói với cô lời chia tay.Cô đồng ý để anh rời xa cô vì cô biết như thế tốt hơn cho anh và tốt hơn cho cô.Có lẽ, cuộc đời cô đã quá nhiều nước mắt, cô không muốn khóc trên vai anh thêmmột lần nào nữa. 22 tuổi, cô không nhớ mình đã khóc bao nhiêu đêm. Quá khứ đốivới cô nhiều nỗi đau và bây giờ cô cũng đau không kém.Hôm nay, khi cô biết mình mang trong mình giọt máu của anh cũng là ngày anhnói lời chia tay với cô. Anh quá trẻ con đến nỗi không nhận ra được cô đang rấtbuồn, cô đang lo lắng, đang suy nghĩ rất nhiều về một điều gì đó. Anh chỉ đơn giảnđể biết trách móc cô sao không quan tâm, sao không nói nhớ anh như ngày đầu...Cô cũng không muốn trách anh vì cô biết cô là mối tình đầu của anh, anh chưatừng trải, chưa từng yêu.Những ngày sau đó, cô có gặp anh hai lần. Nhìn vào mắt anh, cô biết anh yêu côrất nhiều và cô cũng thế. Có lúc, cô không giấu nổi nỗi niềm, gục mặt trên bàn rồibật khóc. Anh chở cô về, bàn tay anh nắm chặt tay cô nhưng cô cố tỏ ra vô cảm.Tối đến, anh nói với cô anh muốn trở về những ngày trước đó. Nhưng cô khôngthể...Và rồi, anh trả cô về với những ngày chưa quen anh với một lời cảm ơn tất cảnhững gì cô đã dành cho anh. Cô khóc, những giọt nước mắt lăn dài, mặn chát vàxót xa.Cô lẳng lặng giải quyết mọi việc một mình và cũng lẳng lặng chịu đựng nỗi đaumà có lẽ là cái giá cô phải trả cho cuộc đời. Cô đã không đủ can đảm để giữ lạiđứa trẻ dù biết nó vô tội. Quá khứ cô cũng đã từng sai lầm. Cô đau lòng nhưngkhông thể có một chọn lựa nào khác.Anh từng nói nếu chuyện đó xảy ra, anh sẽ không cho cô từ bỏ nó, sẽ cố gắng nhưbao đôi bạn trẻ vẫn làm được. Nhưng cô không suy nghĩ giống anh, cô còn giađình, còn những kì vọng in hằn trên mái tóc bạc pha sương, trên gương mặt giànua khắc khổ của mẹ cha, còn rất nhiều dự định cô chưa thực hiện...Cô không đủcan đảm...Cô nguyện cầu bao đêm xin anh một lời tha thứ, xin cả chúa trời.Cô cố gắng xem anh như một người bạn, nhưng anh đã không giúp cô điều đó.Anh lạnh nhạt, cố tìm mọi cách rời xa, cố tìm mọi cách xóa đi kí ức về cô màkhông biết cô đang rất đau.Ba năm sau, sau một thời gian rất dài không vào facebook, không online yahoo, côgặp lại anh trong quán café ấy, cái quán café một thời anh và cô vẫn thường ghévào cuối tuần. Lần cuối cùng đi cùng anh đến đó là tối thứ 6.Ba năm qua, cô vẫn giữ thói quen đến quán café ấy vào tối thứ 6 hàng tuần. Cônghe không biết bao nhiêu bản nhạc, có những bản tình ca anh đã từng hát tặng cô.Chiếc bàn ấy, cô ngồi một mình, nhưng lần nào cũng gọi hai tách café đen. Côkhông biết anh có hay đến đây không, nhưng từ ngày xa anh, hôm nay là ngày đầutiên cô gặp lại anh.Anh trông chững chạc, man hơn, đẹp trai hơn thì phải, và bên anh có một ngườicon gái, trông hai người rất hạnh phúc. Cô nhận ra anh từ khi anh bước chân vào,nhưng anh chỉ nhận ra cô khi vô tình quay lại góc quán. Anh dắt cô bạn gái đếnngồi cùng cô. Cô mỉm cười chào anh như một phép lịch sự. Anh vui vẻ bìnhthường và giới thiệu cô bạn đi cùng là người yêu. Cô ngồi lại cùng anh một chút,hỏi han xã giao vài câu rồi xin phép ra về.Không biết, anh đã đủ trưởng thành và tinh tế để nhận ra nỗi buồn giăng kín trongmắt cô, trong nụ cười có vị mặn đắng trên bờ môi?Cô chạy xe một mình trên con đường quen thuộc mà nước mắt cứ rơi, nhạt nhòa.Sau buổi tối ấy, anh có hẹn cô café và ăn tối với người yêu anh hai lần nhưng cô từchối. Cô không muốn gặp vì không muốn làm mình đau thêm nữa.Ba tháng sau lần gặp lại, anh gửi cô tấm thiệp hồng in tên anh và người con gái ấy.Cô mỉm cười rồi thấy lòng quặn thắt. Dường như cô đang cảm thấy mất đi một cáigì đó rất thiêng liêng, cái cảm giác như đợi chờ một điều gì đã rất lâu mà cuốicùng mới biết mình chờ vô ích!Anh mời cô và chồng cô đến dự tiệc cưới của anh. Chả phải là bữa gặp anh ở quáncafé, cô gật đầu khi anh hỏi Em có gia đình rồi chứ?. Cô còn nói thêm, mộtchồng, hai con rồi anh ạ.Ngày cưới anh, cô đến dự một mình. Lặng nhìn anh từ ngoài sảnh cưới, cô mỉmcười chúc phúc cho anh một cách chân thành, và cũng không tránh khỏi nhữngkhoản ...

Tài liệu được xem nhiều: