Tôi có một anh bạn làm nhà văn. Tôi vẫn luôn cho rằng nhà văn là người có một thứ quyền năng đặc biệt, là người nắm trong tay quyền sinh sát, thậm chí có phần còn hơn cả thẩm phán, bác sĩ và cảnh sát giao thông. Nhà văn muốn cho ai sống là được sống, muốn cho chết thì phải chết. Nhiều lúc hứng lên nhà văn cho thằng bán cà rem trở thành siêu sao nhạc rock hoặc sau một hồi năm phút ngẫm nghĩ, nhà văn đã quyết định chàng tỉ phú nên cưới cô gái...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tất cả là nhờ anh bạn tôi Tất cả là nhờ anh bạn tôi TRUYỆN NGẮN CỦA DI LITôi có một anh bạn làm nhà văn. Tôi vẫn luôn cho rằng nhà văn là người có một thứquyền năng đặc biệt, là người nắm trong tay quyền sinh sát, thậm chí có phần còn hơn cảthẩm phán, bác sĩ và cảnh sát giao thông. Nhà văn muốn cho ai sống là được sống, muốncho chết thì phải chết.Nhiều lúc hứng lên nhà văn cho thằng bán cà rem trở thành siêu sao nhạc rock hoặc saumột hồi năm phút ngẫm nghĩ, nhà văn đã quyết định chàng tỉ phú nên cưới cô gái ăn xin.Hơn thế nữa thứ quyền năng này của anh bạn tôi không những thể hiện trên giấy trắngmực đen mà còn toát ra khỏi ngòi bút khiến tôi, một gã trai chưa vợ nặng ngót nghét mộttạ nhất nhất làm theo những gì anh ta bảo.Tôi không rành rẽ văn chương nhưng lại rất mê anh bạn nhà văn. Anh có một cái tài đặcbiệt, ấy là sau vài chén rượu có thể kể vanh vách một câu chuyện cực kỳ hấp dẫn (tấtnhiên anh là tác giả). Cái ông đọc truyện đêm khuya trên đài còn được nhìn vào văn bảnchứ anh chẳng cần thứ gì trước mặt, cứ thế diễn trơn tru một mạch, có lúc đóng hai bavai, thay đổi từ giọng ông già thèm thuốc, đứa trẻ nít đòi mẹ cho đến chị phụ nữ đang cóbầu bảy tháng. Có lần sau khi anh kể xong một câu chuyện với nhiều tình tiết rất gay cấnkhiến tôi như vừa được ngồi trong rạp xem một bộ phim hành động nghẹt thở, tôi khoáichí quá mới nài nỉ. Ông phải tặng tôi cái truyện này có chữ ký hẳn hoi. Anh ngẩn ngườira: Cái này tao đã in đâu - Thì tặng tôi bản thảo có chữ ký cũng được.Tôi muốn cho cô nàng khó tính của tôi xem - Cũng chưa có bản thảo - Thế nghĩa làthế nào, tôi phát cáu: Ông thai nghén ý tưởng từ bao giờ mà vẫn chưa thèm viết - Mớiđây thôi - Mới đây? Là lúc nào - Từ lúc mình nhắm hết hai con chim bồ câu này.Tôi tá hỏa, hóa ra từ trước đến nay những tác phẩm kỳ tài đều được anh bạn tôi ứng táctức thì sau vài món nhắm. Thế là đã quen lệ, cứ sau một cút rượu là tôi đề nghị anh bắtđầu chương trình kể chuyện... ban ngày. Thậm chí tôi có thể đề xuất chủ đề, thể loại vàmẫu nhân vật của câu chuyện, đôi lúc phởn chí còn kiêm luôn cả một vai trong đó. Rồidần dần tôi phát hiện ra rằng các yếu tố ngoại cảnh cũng ảnh hưởng đến tác phẩm của anhrất nhiều.Ví dụ như đang kể đến đoạn đầu, chợt thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo hồng đi ngangqua cửa sổ liền được anh vận luôn vào nhân vật nữ chính trong chuyện với các nét mắt,mũi, mồm đặc tả hệt cô bé kia hay một thằng cha thô thiển bàn bên cứ ông ổng các chiếntích tình trường quanh hũ rượu liền bị gán ngay cái đầu hói vào nhân vật phản diện.Nhưng dạo này anh ít viết, hay chính xác hơn là ít tham gia vào chương trình kể chuyệnvì mắc căn bệnh đau dạ dày. Bệnh này phải kiêng cữ đủ thứ, đương nhiên kiêng luôn cảmón yêu quý nhất đi kèm với đùi chim bồ câu. Càng ngày càng lấn sâu vào cái nghiệpnghe văn, tôi mới ngộ ra rằng các nhà văn phàm đã bị ám ảnh bởi cái gì thường tốngkhứ cái đó cho nhân vật.Vì vậy, anh bạn tôi thường xuyên cho nhân vật bị đau dạ dày, đau đến lên bờ xuốngruộng, đau đến phát ói ra mật xanh mật vàng, đau đến nỗi nhìn thấy quả bom sex PamelaAnderson cũng xem như cây cột điện hay có nghe tin sao Chổi sắp sà xuống Việt Nam thìcũng bằng Manchester United vừa sút tung lưới đội nhà. Thế rồi bẵng đi mấy thángkhông gặp, đột nhiên anh gọi điện cho tôi Cái chuyện tôi kể hôm con bé áo hồng đi quacó nhớ không? - Rồi, sao nữa? - Nó đã được dựng thành phim và có khả năng giànhđược 5 đề cử điện ảnh. Thứ bảy này tôi mời ông đi xem nhé.Nhờ có đôi vé của anh bạn vàng, tôi tranh thủ mời nàng đi xem buổi công chiếu đầu tiên.Cũng là có ý cả. Chả là thế này, tôi vốn rất giỏi trong việc vẽ các đồ án, đồ thị cho nhữngcông trình kiến trúc tương lai nhưng còn về đồ án không dùng giấy bút cho một gia đìnhnho nhỏ thì tôi tịt mít. Nàng xinh xắn, nết na, mỏng manh như pha lê Tiệp, chỉ chực đụngvào là vỡ tan tành. Thế nên tôi không dám đụng. Cứ hễ lần nào anh bạn nhà văn kiểm trakiến thức, kỹ năng, thái độ là tôi lại đần mặt ra như trẻ con mẫu giáo quên không đóngbỉm. Mỗi lần như thế anh lại lắc đầu: Ông nên tham gia một lớp tập huấn ngắn hạn.Thành thử nhiều lúc tôi đâm ra oán nàng.Theo như lời anh bạn tôi thì trải qua một quá trình tiến hóa dài dằng dặc, con người tangày càng văn minh. Nếu ngày xa anh con trai ngồi chỗ nào rồi mà lại đứng lên thì cô gáicó ngồi xuống cũng phải xích ra một khoảng bên cạnh chứ không được ngồi đúng chỗanh ta vừa ngồi. Như vậy là để thụ thụ bất thân tuyệt đối. Còn ngày nay..., anh phẩy tayra điều chuyện nhỏ như cây kim sợi chỉ. Thế nhưng nàng của tôi vẫn rất tuân thủ nguyêntắc của các cụ. Quen nhau đã hơn một năm nhưng mỗi lần ngồi quán cà phê, nàng thườngxăm xăm ngồi xuống trước, rồi xếp túi xách, giấy tờ sang hai ghế bên cạnh như xây thànhlũy. Thành ra tôi không còn cách nào khác đành chọn chiếc ghế cuối cùng, xa tít mù khơi,như để mặc định dành riêng cho tôi.Cái sự mời nàng ...