Danh mục

'Tất cả là những người điên'

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 240.03 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Buổi sáng hôm đó như đã có điềm báo trước mà nó không biết. Nó ngồi lái xe mà ngáp ngắn ngáp dài, bên cạnh là cô nhân viên bán vé cũng đang gà gật, như kiểu lúc nào cũng sẵn sàng đồng ý. Đến đoạn cánh đồng HK, đoạn mà nó thích nhất trên cả tuyến đường. Những làn gió phơn phớt đem cái không khí thoáng mát trong lành ùa vào xe. Nó phổng mũi thật to, hít thật sâu, hít thật nhiều cái không khí nó cho là tốt đẹp. Bầu trời tháng giêng ủ dột, khối...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
“Tất cả là những người điên” “Tất cả là những người điên” TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG NHẤT VƯƠNGBuổi sáng hôm đó như đã có điềm báo trước mà nó không biết. Nó ngồi lái xe mà ngápngắn ngáp dài, bên cạnh là cô nhân viên bán vé cũng đang gà gật, như kiểu lúc nào cũngsẵn sàng đồng ý. Đến đoạn cánh đồng HK, đoạn mà nó thích nhất trên cả tuyến đường.Những làn gió phơn phớt đem cái không khí thoáng mát trong lành ùa vào xe. Nó phổngmũi thật to, hít thật sâu, hít thật nhiều cái không khí nó cho là tốt đẹp.Bầu trời tháng giêng ủ dột, khối mây đen kịt dày như miếng bánh đúc hình cái chảokhổng lồ chụp xuống, những dãy núi trùng điệp tạo đường chân trời xa xa, xa xa màubiêng biếc, biêng biếc.Thường ngày, xe chạy tới đâu bầu trời được cơi nới đến đó, mây trắng cứ dâng lên, dânglên vậy mà…Con đường độc đạo đi vào cái thị trấn miền núi K thảm nhựa phẳng lì, nhỏ tẹo chỉ đủ chohai chiếc xe ô tô tránh nhau. Phía trước có một chiếc xe tải đang lao tới. Nó phát hiệnphía đường của nó có chướng ngại vật.Một người điên đi trái đường.Ông ấy khoảng năm mươi tuổi, không lạ gì với cánh lái xe ngày ngày chạy trên conđường này. Một người dân tộc thiểu số khổ người cao lớn, tóc tai bờm sờm xoăn tít luôntrong thế dựng ngược. Đôi mắt với hàng chân mày rậm như nhân vật Mãnh Quạch trongphim chưởng Hồng Kông. Đôi mắt ấy không như mắt những người điên thường thấy, nóhoạt náo vừa sắc, vừa sâu kỳ lạ!Chiếc áo nỉ bê bết bùn đất dài quá đến đầu gối. Đôi chân đen gân guốc, các ngón chân toèra như như nan quạt, kiểu bàn chân không chấp nhận bất cứ loại giày dép nào.Tướng đi hùng hổ mãnh liệt cứ lao lao, lao lao về phía trước. Người ta thường thấy ôngấy bất kể ngày hay đêm, giá rét hay những buổi trưa đổ lửa, không mũ không nón. Cỏ lềđường đoạn cánh đồng này hình như không mọc nổi bởi ông ấy dẫm đạp quá nhiều vớiđôi mắt láo liêng lục lọi, như khao khát tìm lại một cái gì đó vô cùng quý giá.Ông Điên vẫn xăm xăm bước tới, vẫn xăm soi tìm kiếm. Râu quai nón đâm ngang như rễtre theo cái đầu lắc lư mà vểnh lên, vểnh xuống. Giá như! một ý nghĩ nghịch ngợm loélên trong đầu nó. Giá như ai đó chỉn chu chăm sóc cho ông ấy, tắm rửa, chải tóc, tỉa râuvà vấn khăn… quấn theo kiểu đàn ông Đạo Hồi có lẽ ông ấy sẽ rất giống Bin La Đen.Lạy Chúa! Sao bây giờ nó mới nghĩ tới tên của nhân vật khủng bố mà cả thế giới đangsăn đuổi này nhỉ? Phải rồi, mà biết đâu… Bin La Đen chả phải nổi tiếng về việc hoá trangđó sao?Phải rồi, Bin La Đen đã mấy năm biệt vô âm tín, khi mà chính quyền Mỹ luôn rêu rao cómắt thần từ vệ tinh luôn giám sát mọi động thái trên mặt đất, thấy cả kem đánh răng củaông Sa Đam Hut Sen trong boong ke nắm sâu dưới lòng đất là loại gì. Thế mà ông ấy…Bin La Đen vẫn mất dạng, phải chăng khả năng hoá trang đã biến một Bin La Đen lừnglẫy thành một ông Điên?Nó mê mải nghĩ, nó hình dung, nó tưởng tượng… Nó phát hiện được trùm khủng bố. Ôitrời ơi! khi đó sẽ như thế nào nhỉ? Có lẽ khi đó nó sẽ nổi tiếng hơn cả ông ấy. Nó sungsướng cười the thé một mình, rồi nó tưng hửng với cảm giác hơi xấu hổ. Nó liếc mắt sangbên cô nàng bán vé. Cô ấy vẫn gật gù nghe chừng tâm đắc với cái ý nghĩ làm người hùngcủa nó. Được trớn nó càng hả hê, càng dấn sâu vào những pha tưởng thưởng rượt đuổinguy hiểm như phim Điệp Viên 007.Nó dấn ga, thay vì phải ước lượng khoảng cách giữa xe ngược chiều, Ông Điên và chiếcxe mà nó điều khiển đang lao tới thì nó lại đắm chìm trong suy diễn…Hai chiếc xe và một người điên giao nhau tại một điểm!Cứ như mọi lần thì người điên sẽ bước một bước chân xuống lề đường để tránh và khôngcó việc gì xảy ra. Hôm nay, trong khoảng khắc này nó vẫn tin là ông điên sẽ làm như vậy,nhưng không phải bước ra, ông ấy bước vào. Một tiếng động khô khốc vang lên và tiếngngười ngã vật ra. Nó thét lên:- Chết tôi rồi trời ơi!Cô bé bán vé choàng tỉnh cũng ré lên thảm thiết…Cảnh tượng trước mắt là ông người điên đã chết, mồm ngoác ra với đôi hàm răng trắngnhởn. Hàm răng rất đều và đẹp giờ như chiếc nạm i nốc sáng loá, đanh lại. Đôi mắt trừngtrừng nhìn vào cõi vô biên.Nó ôm mặt khóc rú lên. Nó lao xuống ôm ông người điên mà lay mà gọi:- Ông ơi, ông đừng chết!Rồi theo bản năng mách bảo nó bật dậy và chạy. Nó chạy lạng quạng, lạng quạng. Nóchạy bổ nháo, bổ nhào…rồi nó chạy như bay, như bay… Đôi chân nó như đôi cánh vẫyvẫy, vẫy vẫy. Nó chạy về phía chân đèo nơi Cảnh sát giao thông hay làm, ở đấy người tasẽ đón nó, bảo vệ và chở che.Nó bị tạm giam hai ngày hai đêm, như người ta nói là để tiện việc điều tra và bảo vệ nókhỏi bị gia đình nạn nhân hành hung. “Một ngày ở tù bằng thiên thu ở ngoài” câu nói đócứ văng vẳng trong tai nhưng nó không sợ.Nó cảm thấy hài lòng khi được ở một mình trong một căn phòng rộng cửa khoá, tắm rửavệ sinh ngay tại chỗ. Cơm được một tô nhựa đầy và một miếng thịt gà kho mặn, mộtngười tù bưng vào đưa cho nó qua song sắt.Đêm đến là lúc lương tâm nó bị dày vò nhiều nhất. Thế là nó đã ...

Tài liệu được xem nhiều: