Gặp chị Ngân ở siêu thị, chị ấy túm lại, hỏi lâu nay có gặp My không, My bây giờ khác lắm rồi. Khác là thế nào? Chị Ngân vênh mặt, hôm nọ chị đến ngân hàng gặp nó, nhân viên nói nó đi vắng, gọi điện thoại không nghe máy. Tôi cười chị lại đòi thế chấp con tàu nát của chị để vay tiền thì My bận là đúng rồi. Mà chị đã trả tiền cho Tiến chưa? Chị Ngân cười nheo nheo:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tàu cứu nạn Tàu cứu nạnGặp chị Ngân ở siêu thị, chị ấy túm lại, hỏi lâu nay có gặp My không, My bây giờkhác lắm rồi. Khác là thế nào? Chị Ngân vênh mặt, hôm nọ chị đến ngân hàng gặpnó, nhân viên nói nó đi vắng, gọi điện thoại không nghe máy.Tôi cười chị lại đòi thế chấp con tàu nát của chị để vay tiền thì My bận là đúng rồi.Mà chị đã trả tiền cho Tiến chưa? Chị Ngân cười nheo nheo: Chưa trả, tao bảothằng Tiến cần thì bắt cả tàu của tao đi.My, lâu lắm rồi tôi chưa gặp My, không nghe giọng cười khanh khách của nàng.Lần nào hẹn nhau, khi tới nơi đã thấy nàng đang ngồi giữa đám đàn ông tuổi trẻ đãqua tuổi già chưa tới, đám đàn ông vợ con đề huề, kinh tế đề huề, hết giờ làm ngồiquán bia một tiếng rưỡi rồi về nhà ăn cơm cùng vợ con, mang theo những câuchuyện tiếu lâm cùng giọng cười giòn khanh khách của My.My có biệt tài kể chuyện tiếu lâm, những câu chuyện tràn lan trên mạng, ai cũngđọc rồi, nhưng qua miệng My, bằng cái giọng hơi kim kim, bằng đôi con mắt cứlong lanh sáng rực của My, bằng những ngón tay khua khoắng như thôi miên đámđàn ông lúc thường rất đỗi chuẩn mực, khi vào bàn bia tiếu lâm của My bỗng trởnên hoạt bát, cười ha hả, nghiêng ngả.Những ngày vui tươi như vậy rồi qua khi chồng My trở về. Chồng My, thuyềntrưởng hạng 1, cao một mét tám, nặng tám mươi cân, râu quai nón, đẹp trai đếnchoáng váng, tốt nghiệp đại học hàng hải tại Odesa, thuyền trưởng Việt Nam đầutiên của tàu dầu 50 vạn tấn. Những chuyến đi của chồng My kéo dài hàng năm.Tàu đỗ ngoài biển, muốn vào đất liền phải theo những Feeders vào bờ. Lương vợlĩnh, mua nhà, đổi nhà, mua vàng hay mua gì cũng tùy vợ.Chồng trở về, My ngừng các hoạt động xã hội của mình trong một tháng, gọi bạnđến nhà chơi, ăn uống, nhậu nhẹt, giới thiệu đám bạn bia của mình cho chồng vàgiới thiệu chồng cho vợ của đám bạn bia. Tôi đã tham gia những buổi giới thiệuđó. Choáng váng vì vẻ phong trần của thuyền trưởng hạng 1. Vợ của đám bạn biacó lẽ cũng choáng váng giống tôi, khép nép, luống cuống và sững sờ khi thuyềntrưởng điệu nghệ xoay nút bấc, rót ly vang óng ánh đưa cho vợ và hôn mùi mẫn.Tất cả trở nên rúm ró và tầm thường trước tình yêu ào ạt như vậy. Tất cả chúng tôihá hốc nghe những câu chuyện biển khơi, về những con cua king crab to bằng cảcái bàn, về sự mất tích bí ẩn có thật của những con tàu khi qua Bermuda, về việccó thật tiếng hát của những nàng tiên cá... Quá tầm thường những mụ vợ của đámbạn bia, những mụ đã từng dám có ý nghĩ ghen tuông với My khi thấy chồng mìnhchiều nào cũng mất tiếng rưỡi đồng hồ mê mệt nghe My kể chuyện.Làm sao có thể so sánh những ông chồng tuổi trẻ đã qua tuổi già chưa tới, đi chơiăn tối nhà My mà vẫn mặc quần âu sơvin, áo sơmi với người đàn ông ngực vạmvỡ, dáng đi lúc lắc dũng mãnh, râu quai nón, cổ tay như thừng như chão, chốc chốclại quay sang nhìn My hỏi “có phải không, em yêu”. Em yêu ngồi như nữ hoàng,ngạo nghễ sáng bừng bừng trên khuôn mặt nàng. Everything is in my hand. Mọithứ trong tầm tay tôi.Một tháng trôi qua, nỗi nhớ biển khiến thuyền trưởng hạng 1 không thể nhậu cạnmãi được, chàng lại lên đường. My, sau một ngày, chỉ một ngày thôi, say sóng vìsự trống vắng chuếnh choáng của căn nhà không còn ồn ĩ hiện diện của cao mộtmét tám, nặng tám mươi cân, lại tiếp tục các hoạt động xã hội của nàng. Sếp Tâycủa My rất galăng. Khi chồng về, My được nghỉ phép, nghỉ bù, nghỉ lễ, nghỉ tất cảcác loại chế độ có thể có. Khi chồng đi biển, trở lại với công việc, My lại là ngườirất hoạt bát với công việc và không ngừng thăng tiến.Là kế toán trưởng của hãng liên vận, My không kém mấy so với thu nhập củachồng. Người hùng của biển khơi đã lên tàu, những tiệc tiếu lâm buổi chiều lại tiếpdiễn với đám công chức cao tầm thước, bắt đầu sợ đường trong máu, thảng hoặc đidu lịch cùng cơ quan và gia đình đến Côn Minh, Trung Quốc hoặc Pattaya, TháiLan. Các mụ vợ lại trỗi dậy ghen tuông: Lại ngồi với em My hả, chuyện gì màchuyện lắm thế.Có lần, chị Ngân nói con My số sướng, cả hai vợ chồng cùng kiếm nhiều tiền màlại chẳng phải bỏ vốn bỏ lãi gì. Chị Ngân buôn tàu bán bè từ thời chúng tôi cònphơi phới với công việc của nhân viên văn phòng. Chị Ngân có một đội “tàuchuột”, chuyên vận tải ximăng, sắt thép bằng đường biển theo tuyến Bắc Nam. Chịấy vận dụng hết các mối quen biết để làm ăn, kể cả tôi, Tiến, My với quan điểmxanh rờn: Chúng mày phải giúp chị chứ.Một ngày, chị Ngân hốt hoảng gọi: Con My bị đánh ghen. Một trong số các mụ vợcủa đám bạn bia. Mụ này vốn đã từng dự tiệc tại nhà My, nghe nhạc từ đĩa thanchồng My đem về, nuốt ừng ực từng câu chuyện chồng My kể. Chồng mụ đượcthăng chức. Mụ bỗng thấy lo lắng. Mụ tới cơ quan, vào phòng của giám đốc, tứcchồng mụ, và phát hiện trong ngăn kéo bàn (có khóa nhưng khóa ngăn kéo bé tí) cóbốn mươi triệu tiền mặt, ba ngàn hai trăm đôla Mỹ. Nỗi uất ức khiến mụ gào toánglên từ trên gác xuống đến cầu thang, xuống đến tầng một, xuống đến cổng cơ quanchồng. Kết nối các sự kiện với ...