Danh mục

Thả nắng về trời

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 207.76 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Xã Phong Tân cách xa thị trấn Giá Rai gần mười cây số, nhưng ngày đó chưa có xe chạy nên phương tiện đi lại chủ yếu là tàu đò và lội bộ. Thầy Huân chủ nhiệm lớp ba có dáng người cao, hơi ốm, nghe đâu thầy mới học xong lớp chín thì nghỉ, sau này trường tiểu học thiếu giáo viên nên thầy xin vô dạy hợp đồng. Nguyên không hiểu làm sao thầy Huân có thể dạy cho học sinh, trong khi thầy chưa từng một ngày học sư phạm. Một hôm Nguyên chép bài toán trong...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thả nắng về trời Thả nắng về trời TRUYỆN NGẮN CỦA THANH BÌNH NGUYÊNXã Phong Tân cách xa thị trấn Giá Rai gần mười cây số, nhưng ngày đó chưa có xe chạynên phương tiện đi lại chủ yếu là tàu đò và lội bộ. Thầy Huân chủ nhiệm lớp ba có dángngười cao, hơi ốm, nghe đâu thầy mới học xong lớp chín thì nghỉ, sau này trường tiểu họcthiếu giáo viên nên thầy xin vô dạy hợp đồng.Nguyên không hiểu làm sao thầy Huân có thể dạy cho học sinh, trong khi thầy chưa từngmột ngày học sư phạm. Một hôm Nguyên chép bài toán trong sách giáo khoa lớp mườicủa anh Ba, học ngoài huyện về nhà chơi, rồi len lén qua căn phòng tập thể nhỏ xíu bằnglá dừa nước và cây đước nơi thầy đang ở.Thầy Huân nhìn nó với ánh mắt hơi buồn rồi lên tiếng:Có chuyện gì vậy Nguyên, bữa nay rảnh rỗi sao mà qua thăm thầy?Nguyên giả bộ ấp úng.Dạ… anh Ba con nhờ qua thầy hỏi bài toán này.Thầy Huân cầm lấy tờ giấy kẻ ô màu vàng đậm, khẽ thở dài…Tại sao lại hỏi thầy? Ba em là giáo viên giỏi môn toán mà.Thầy im lặng nhìn qua khung cửa sổ, một lúc sau thì lên tiếng, giọng lạc đi.Chắc Nguyên đã biết thầy mới học qua lớp chín thì nghỉ, nhưng tại sao thầy không họcnữa thì nhiều bạn vẫn chưa hiểu. Nhà thầy nghèo lắm, không có điều kiện học tiếp nhưanh Quân em. Sáu năm trước, khi vừa thi tốt nghiệp phổ thông xong thì ba thầy bỏ đithiệt xa, lúc đó thầy định đi biển đánh cá cho ghe cào của một người quen, nhưng máthầy đương bịnh nặng mà mấy đứa em thì quá nhỏ…Đôi mắt thầy Huân đỏ hoe. Nguyên bắt đầu ân hận, không hiểu sao gò má lại ướt nhoè.Khi đứa trẻ biết mình có lỗi thường dễ xúc động và cố tìm cách bày tỏ sự ân hận bằngnhiều cách, nó chọn cho mình hành động nhạy cảm nhất là khóc. Thầy Huân khẽ bậtcười.Ủa Nguyên sao vậy? Em mít ướt giống con gái quá. Con trai mà mau nước mắt và đacảm thì sau này sẽ lận đận à nghen.Nguyên bặm môi cười mím chi rồi lí nhí nói trong miệng.Em xin lỗi thầy…Thầy Huân nhìn nó, khuôn mặt rầu rầu, như chợt nhớ điều gì đó, thầy nói.Má thầy trở bịnh hôm rày, thầy định khuya nay sẽ đi tàu đò về nhà. Em nhớ nói với mấybạn là thầy cho nghỉ nghen. Mà Nguyên nè, thầy đố em câu này:“ Nhân bất học bất chilý, ngu si đần độn bất chi tồn” em thử suy nghĩ coi nó có nghĩa gì. Vài bữa quay lêntrường thầy sẽ xách nhiều dừa xiêm cho em. Ở lại ráng siêng học và ngoan nghe. ***Thầy Huân vừa về nhà được ba bữa thì chuyện không may đã xảy ra. Chiều đó, Nguyênđang gánh nước từ cây nước công - tên bên hông Uỷ ban xã về nhà, mải mê suy nghĩ vềcâu hỏi của thầy Huân, nên nó cứ lầm rầm trong miệng. Đột nhiên chú Sáu Kỳ chủ tịchxã từ phía sau bước tới ngắt tai Nguyên đau nhói, mặt phừng phừng nổi giận.Ê. Thằng nhỏ kia, ai dạy mày nói câu đó hả?Hoảng hồn trước sự kỳ lạ của chú Sáu, nhưng vô cớ bị nhéo đau nên nó cự lại.Con có nói gì liên quan tới chú Sáu, mắc mớ gì mà chú ngắt tai con.Còn cãi nữa hả, tao mới nghe mày nói lí nhí câu “Nhân bất học bất chi lý, ngu si đần độnbất chi tồn”. Mày là con nhà ai mà dám hỗn?Con đâu nói gì đụng chạm chú đâu, chú đi sau nghe lén người ta là bất lịch sự, vậy màcòn nói con hỗn nữa là sao. Con về méc với má để ngày mai phạt lại thằng Quẹo con chúcho mà coi.Chưa dứt câu, Nguyên cố dùng sức nới bàn tay chai cứng của chú Sáu ra, cặp thùng lắc lưrồi đổ nước lênh láng ra đường.Vừa lúc đó mẹ nó đi dạy về, từ xa người vội vã chạy đến,giọng hoảng hốt.Trời ơi! Có chuyện gì vậy Sáu Kỳ. Bộ thằng Nguyên nó hỗn với chú hả?Thằng nhỏ này là con chế Hai sao.Giọng chú Sáu dịu lại.Ừ. Cháu nó nhỏ nên không biết lỗi phải gì mong chú bỏ qua cho.Hổng có gì đâu chế Hai, tại tui nghe nó nói cái gì mà bất học rồi ngu si đần độn, ý nói tuingu dốt thất học, nên mới nổi nóng. Ai ngờ nó là con chế.Có mẹ bên cạnh nên Nguyên không còn sợ nữa, nó liếc xéo chú Sáu rồi lên giọng.Câu đó là thầy Huân đố con, chú Sáu hổng hiểu nổi đâu!Chú Sáu Kỳ khẽ nhăn trán lại, sau đó quay qua chào mẹ Nguyên rồi bỏ đi…Mẹ khẽ cú nhẹ lên đầu nó rồi nói nhỏ: “Bộ con chưa biết chú Sáu không được học caohay sao, đừng nói gì tới chuyện học hành trước mặt ổng nghe chưa”. ***Sáng thứ hai thầy Huân quay về trường, không ngờ ban giám hiệu đã quyết định chuyểnthầy vô ấp Xóm Dừa. Trong đó chỉ có hai lớp học cất bằng lá dừa nước nằm trơ trọi giữađồng nên buồn hiu, mấy thầy giáo trước vô dạy chưa được ba tuần thì vội vã xin chuyểntrường hoặc bỏ ngang.Chiều. Thầy qua chào ba mẹ Nguyên, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng nó biếtthầy rất buồn. Tiễn thầy Huân ra bờ sông, trước khi chèo xuồng đi thầy nói nhỏ vào tainó: “Má thầy bỏ đi xa rồi. Thầy đã gởi ba đứa em qua nhà chú Út, rồi về trường xin nghỉdạy để đi biển. Nguyên nói với ba kiếm người khác dạy thế giùm thầy. Ở lại ráng chămhọc nghen, mai mốt có dịp về chơi thầy sẽ xách nhiều khô đuối, khô mực cho em”. Mắtthầy Huân đỏ hoe, thầy vội lách xuồng quay ra giữa sông, rồi chèo đi… ***Khuya. Khó ngủ nên nó cứ thấp thỏm trong mùng. Cây đèn dầu tỏa ánh sáng ,mờ mờ, lắclư trong bóng tối làm nó không chợp mắt được. Nguyên vén mùng, ngồi dậy cầm cây đènđi qua phòng thầy Huân, qua đầu dãy nhà tập thể giáo viên nó nghe những tiếng khóc ấmức. Âm thanh đó vang lên từ phòng của cô Thanh dạy lớp tư. Nó tò mò, nép vào cửa lắngnghe.Sao anh lại bỏ đi, em có làm gì sai đâu?Nguyên tròn mắt ngạc nhiên, nhủ thầm: “Cô Thanh giận thầy Huân bỏ đi sao?”. CôThanh chợt lên tiếng:Ai ngoài đó?Dạ! Con là Nguyên đây cô.Nguyên chưa ngủ sao?Khó ngủ nên con đi lòng vòng chơi.Vậy vô phòng cô một chơi một chút, rồi về nhà ngủ, mai còn đi học sớm.Bước vào căn phòng nhỏ xíu, bốn tấm vách lợp bằng lá dừa nước mỏng và thưa, giữaphòng cô Thanh căn một tấm vải bông. Nguyên chăm chú nhìn vào cái chảo đặt trên lòxô đặt cạnh vách, mắt nó nhíu lại tỏ vẻ thắc mắc.Ủa cô Thanh hon ...

Tài liệu được xem nhiều: