Thông tin tài liệu:
Tiến sĩ Thạch Mạn Khanh là người điềm tĩnh, hay pha trò. Một lần, ông ta cưỡi ngựa đi chơi. Người hầu dắt ngựa, không cẩn thận, nên làm cho Thạch Mạn Khanh bị ngã từ trên lưng ngựa xuống đất. Quan viên tùy tùng vội chạy lại đỡ Thạch Mạn Khanh dậy phủi bụi đất, rồi đỡ ông ta lên ngựa. Thạch Mạn Khanh cười mà nói với mọi người. - May mà tôi là Thạch Học sĩ (thạch là đá) chứ nếu là Ngõa học sĩ (ngõa là ngói) thì đã tan xác rồi nhỉ....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thạch Học sĩThạch Học sĩTiến sĩ Thạch Mạn Khanh là người điềm tĩnh, hay pha trò. Một lần, ông ta cưỡingựa đi chơi. Người hầu dắt ngựa, không cẩn thận, nên làm cho Thạch Mạn Khanhbị ngã từ trên lưng ngựa xuống đất.Quan viên tùy tùng vội chạy lại đỡ Thạch Mạn Khanh dậy phủi bụi đất, rồi đỡ ôngta lên ngựa. Thạch Mạn Khanh cười mà nói với mọi người.- May mà tôi là Thạch Học sĩ (thạch là đá) chứ nếu là Ngõa học sĩ (ngõa là ngói)thì đã tan xác rồi nhỉ. Tên nhà giàu bị chơi khămTại vùng nọ có tên nhà giàu lúc nào cũng vênh vang tự đắc cho là trong thiên hạkhông ai lắm của, thông minh bằng mình. Một hôm nhà nó có giỗ, những kháchđược mời lại phỉnh phờ thêm làm hắn càng kiêu hãnh. Ðể chứng thực điều đó trướcmọi người đang ăn uống, hắn cho đầy tớ đi gọi một người nghèo nhất trong làngđến bảo:- Nhà ngươi hãy kể cho ta nghe một chuyện gì mà ta cho là nói khoác, ta sẽ chonhà ngươi nửa gia sản và gả con gái cho, Bằng không, nhà ngươi phải đi ở khôngcông cho ta suốt đời.Anh nhà nghèo đứng nghĩ một lúc rồi xin kể : Có một cái nhà tranh bị cháy, chỉcháy rui mà không cháy tranh. Mọi người cho đó là chuyện nói khoác, nhưng tênnhà giàu bảo :Khoác lác gì, cố Bợ thường làm được chuyện ấy.Anh xin kể chuyện thứ hai :Chắc ông đây cũng như bà con đều biết vợ tôi chếtcách đây đã hai năm. Năm qua, hai con tôi cũng chết. Hôm vừa rồi vợ tôi sống lạivề thăm tôi và bảo tôi, nếu thong thả thì đi thăm hai con. Tôi đi ngay, Vợ tôi liềnchắp cho tôi đôi cánh và bảo tôi bay đi. Tôi bay lên trời. Ðiều kì lạ là tôi thấy haicon tôi đều mạnh khoẻ và giàu sang....Nghe đến đây, tên nhà giàu chen lời vào, hỏi:- Thế anh có gặp cha ta không ? Chắc cha ta cũng sống nhàn hạ lắm nhỉ ?Anh nhà nghèo vẫn thủng thẳng kể tiếp: Vợ tôi bảo tôi hãy ở đây vài ngày với vợcon. Vừa lúc đó ông thân sinh của ông chạy ra. Ông thân sinh của ông thong thảlắm, chỉ làm công việc giặt giũ quần áo cho vợ con tôi thôi.Tên nhà giàu nghe đến đây giận tím mặt:- Ðồ lếu láo, thằng nói khoác !Nhưng quát xong hắn biết là dại mồm, song biết nói sao, đành phải chia đôi gia tàivà gả con gái cho anh nhà nghèo. Tú Suất giành mền ông huyệnCũng là Tú Suất, bữa kia, đi lỡ đường trọ nhà quán. Ông huyện đâu cũng vôngủ.Nghề con nhà học trò làm quen với nhau mau lắm. Trò chuyện trà lá với nhau. Aidè anh ta định tâm sẵn, lừa khi ông huyện đi ra ngoài mà làm dấu nơi góc mền,hòng xỏ ông huyện chơi.Nằm kề nhau, khuya lại giả đò ngủ mê, giựt mền ông huyện mà đắp. Ông huyệntưởng cơn mê ngủ cũng để cho đắp. Sáng ông huyện dậy sớm ra đi kêu Tú Suấtdậy. Anh ta đáp: Quan huyện ngài có gấp ngài đi trước đi, tôi thong thả vậy rồinhắm mắt ngủ lại. Ông huyện nói: Không thì trả cái mền cho trẻ nó bỏ vô xiểngcho rồi đặng có đi sớm chứ Tú Suất nổi xung lên: Ủa, ngài làm quan mà ngài nóicái mới lạ cho chớ, nầy! Mền của tôi đang đắp sờ sờ, ngài nói ngài đòi, thật ngàilàm bỉ mặt tôi quá. Mền tôi có dấu của tôi đây rõ ràng.... Cãi không lại miệng, ônghuyện nhịn thua bỏ đi.