Danh mục

Thần nữ đi chân không

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 234.91 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đêm đã khuya. Nhà vua ngồi trước án thư, nghe quan Thượng thư Trịnh Hoài Đức đệ trình biểu chương từ các tỉnh tâu về. "Tâu Hoàng Thượng, phủ Thừa Thiên đã xây xong đền thờ bà cụ chèo đò; Đã khắc văn bia trong đền, kể chuyện Đức Kim Thượng tẩu quốc qua đây được bà cụ đưa sang sông. Vừa khi đó quân Tây Sơn truy đuổi, cũng bắt chở sang, bà cố ý trùng trình chậm lại, quân Tây Sơn tức giận chém chết......
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thần nữ đi chân không Thần nữ đi chân không TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN THUỲ MAIĐêm đã khuya. Nhà vua ngồi trước án thư, nghe quan Thượng thư Trịnh Hoài Đức đệtrình biểu chương từ các tỉnh tâu về. Tâu Hoàng Thượng, phủ Thừa Thiên đã xây xongđền thờ bà cụ chèo đò; Đã khắc văn bia trong đền, kể chuyện Đức Kim Thượng tẩu quốcqua đây được bà cụ đưa sang sông. Vừa khi đó quân Tây Sơn truy đuổi, cũng bắt chởsang, bà cố ý trùng trình chậm lại, quân Tây Sơn tức giận chém chết...- Trẫm nhớ, nhớ rõ lắm...Nhà vua gật đầu, trong đôi mắt uy nghi hiện rõ những ngày gian khó năm xưa. Nếukhông có lòng nhân từ của bà cụ thì giờ đây chắc gì còn có con người đang ngự trên ngaivàng sập ngự này. Mà lúc đó bà cụ có biết ngài là ai, sẽ làm gì đâu. Chỉ thấy trước mắtmột con người đang cần che chở...- Tâu Bệ hạ, các tỉnh khác cũng đã có biểu dâng sự tích xin phong. Ở Phú Quốc, cóchuyện cá sấu quy phục Bệ hạ, trâu nước chở Bệ hạ qua sông, ở Quảng Nam có con sóivà con rái cá cứu Bệ hạ thoát nạn, lại có thần nữ trong núi hiện ra dâng cơm cho ngài...Nhà vua lắng nghe, không bỏ sót một chi tiết nào. Tất cả đều là chuyện của ngài. Đa số làdo ngài kể, sơ sài thôi, sau đó Trịnh Thượng Thư nhuận sắc lại, cho sao lục gửi các quanở tỉnh. Có nhiều chuyện được quan Thượng thêm thắt hay đến nỗi ngài không nhận rachuyện của mình nữa.Tâu Bệ hạ, ở những nơi có sự tích, xin triều đình cho quan địa phương xây đền thờ, tỏ rõtriều đình không quên công nghĩa...”Nhà vua ngần ngừ. Quan Thượng Trịnh là người văn nho nổi tiếng. Vì vậy ngài khôngthể không tự khiêm một chút. Trịnh tô vẽ như thế, biết đâu trong lòng chẳng có chút cườithầm. Phê chuẩn ngay, không chừng trong bụng hắn lại cho ta là gã hoàng đế háo danh, tệhơn nữa, hắn sẽ nghĩ cái danh này ta có là nhờ ngòi bút trong tay hắn? Vì vậy, ngài nhìnnhư soi vào mắt quan Thượng Thư:- Làm đền rải rác từ Phú Xuân vào đến Phú Quốc như vậy, tất phải hao sức dân. Việc xâykinh thành vừa qua cũng làm tốn công quỹ nhiều rồi, các khoản khác, ta e chưa nên vội.Trịnh Hoài Đức rạp mình:- Tâu Bệ hạ, cung điện phải uy nghi lớn đẹp, nhưng đền miếu thì không cần phải kỳ vĩlắm, cốt là việc thờ tự tinh sạch chí thành! Hơn nữa, một ngôi đền dựng lên, việc thờcúng không phải chỉ đôi năm mà còn diên trì đến một trăm hai trăm năm, có khi cả ngànnăm! Dân chúng rồi đây sẽ mỗi năm cúng tế, truyền tụng về sự tích, sẽ biết bệ hạ có chânmệnh đế vương, được thần giúp, người giúp, cỏ cây muông thú cũng giúp; Dù có yếtbảng, rao truyền, chép vào sử, cũng không lời lẽ nào mạnh bằng ký ức của những ngôiđền!Trịnh Hoài Đức ngẩng lên, mắt sáng ngời, như muốn nói: Thần vì nước, nhà, vì uy đứclâu dài của Bệ hạ, chứ có phải là kẻ xu nịnh tầm thường đâu!” Như hiểu ánh mắt ấy, vẻmặt Nhà vua dịu lại, ngài cầm bút rồng chấm son, phê chuẩn vào bên sớ tấu. Phê xong,ngài nhìn quan Thượng Thư,vẻ mặt hòa dịu, lòng thầm nghĩ Ta cũng vì nước nhà, vì lợiích vương triều về sau, chứ có phải thích nghe quần thần xoen xoét ngợi ca những câuchuyện tẩu quốc đó đâu!.Chuyện đó có thiệt không má ? Bé Ngoạn hỏi. Chuyện chi con? Chuyện con chórừng với con rái cá giúp nhà vua khỏi bị giặc bắt, chuyện thần nữ dâng cơm khi vua quanúi. Ai nói với con ? Quan đòi dân làng mình đi gánh vôi, gánh gạch làm đền, đi vềai cũng kể vậy má à . Nàng Tấm không dừng tay trên khung cửi, tủm tỉm cười. Con cótin không?Cả con chó rừng lẫn con rái cá đều được phong chức tước, dù là đã chết. Miếu thờ ở đầughềnh, chữ vàng chói lọi. Dân trong vùng trung du này đâu mấy ai biết chữ, chỉ nghequan trên đọc: Lang lại nhị đại tướng quân chi từ. Khi xây đền, dân đinh đều phải tềtựu làm thợ, bé Ngoạn mang quà bánh đến bán nên biết. Ngày ấy, đức vua lánh nạn quađây, gặp khi giặc đuổi kíp quá, phải ẩn mình trong bụi cỏ rậm bên bờ khe. Chó săn củagiặc bắt hơi người, xúm lại, giặc hằm hằm kéo nhau xông tới... Vừa lúc đó có con rái cátừ trong bụi nhảy ra, chạy một mạch vào rừng rậm, bầy chó săn chuyển hướng, ào àochạy theo. Nhà vua thoát nạn, kiệt sức nằm đói lả bên suối. Vừa lúc đó có thần nữ hiện radâng cơm, nói rằng vì ngài có chân mệnh đế vương, vì vậy sai rái cá cứu ngài, lại sai chórừng đưa đường. Ngài ẩn lại trong khe núi thêm ba ngày đêm chờ quân truy lùng rút hết,rồi nhờ con chó rừng dẫn lối, tìm đường lần được vào Nam...Bé Ngoạn kể xong cũng vừa lúc Nàng Tấm nấu chín nồi cơm khoai, đặt trên chõng tre.Chút mắm cà, mấy ngọn rau lang luộc bày trên cái mâm nan đã cũ. Con chó rừng ấy làchó thần, má hỉ ? Nó lanh lợi thông minh biết đưa đường cho vua. Không có lười nhácnghễnh ngãng như con Vàng nhà ni. Như biết người ta đang nhắc tới mình, con chó giànằm trên ngạch cửa quay lui, đôi mắt đầy ghèn hấp háy nhìn. Nàng Tấm phủi chân lênchõng ngồi, bới cơm khoai vào mấy cái bát mẻ, bảo:- Đừng nói mà nó tủi. Chính nó đưa đường cho vua chứ còn ai !Bé Ngoạn phá ra cười . Chó thần đang được đúc tượng ngoài đền, được người ta rạpm ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: