Hoàng tử của nó và con bé kia sóng đôi đi dưới sân trường, lượn lờ trước mắt nó. Từ trên tầng bốn nó thấy ngứa con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải lắm. Nó tức đến nổ ruột ra mất. Nó đấm mạnh vào lan can. Ái dà! Sao bê-tông lại rắn thế không biết. Nó nuốt nước bọt cái ực. Nó nuốt theo cả một khối căm hờn. Không thèm chấp. Tình yêu mà. Nó quyết tâm độ lượng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thần tượng và ... Thần tượng và ... Đàm Huy Đông Thời Hoa ĐỏHoàng tử của nó và con bé kia sóng đôi đi dưới sân trường, lượn lờ trước mắt nó. Từ trêntầng bốn nó thấy ngứa con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải lắm. Nó tức đến nổ ruột ramất. Nó đấm mạnh vào lan can. Ái dà! Sao bê-tông lại rắn thế không biết. Nó nuốt nướcbọt cái ực. Nó nuốt theo cả một khối căm hờn. Không thèm chấp. Tình yêu mà. Nó quyếttâm độ lượng. Nó không thèm chấp... gì gì nữa nhỉ, à, không thèm tính tiền.Nó quày quả vào lớp, thả như quăng cái khối lượng ngót nghét sáu chục ký lô xuống ghế.Cái Hạ ngồi cùng bàn trợn mắt quát nó: “Vừa vừa thôi, gãy ghế bây giờ”. Nó không thèmnói gì, giở bậy một quyển sách. Những con chữ nhảy tâng tâng. Con bé ấy và chàng vào,tíu tít kể chuyện. Nó ngồi im, mắt dán vào sách, tai khẽ dỏng lên. Không, nó không thèmnghe con bé kia, nó chỉ nghe chàng nói thôi. Giọng con bé kia chua chua, oi oi đáng ghétlàm sao. Mà sao con bé ấy nói lắm thế không biết, cứ loét choét, loét choét, ghét thếkhông biết.Giờ kiểm tra đại số. Một niềm hạnh phúc bất ngờ ghé qua chỗ nó. Chàng quay xuốngmượn bút xóa của nó. Giọng chàng mới ấm áp làm sao. Mắt chàng như có những tia lửa,tia lửa ở mỏ hàn làm trái tim nó dường như nóng chảy.Nó vội vã, lập cập cầm cây bút xóa đưa cho chàng. Nó cảm thấy dường như nhịp đập củatim chàng truyền qua cây bút, lan tỏa vào tim nó. Nó không nói được gì. Lòng nó như lụttrong hạnh phúc. Nó muốn gào lên. Đấy, chàng cứ xóa đi, xóa hết luôn cũng được. Nócúi xuống mà lòng như muốn vỗ đôi cánh mỏng để bay lên. Nó múa bút - cái đồ thị hìnhsin.- Mày vẽ cái gì thế này? - Hạ hỏi làm nó bừng tỉnh mộng.Ôi! Cái đồ thị hình sin. Nó ngẩng đầu lên định đòi (à không, lấy lại) cây bút xóa. Nhưngnó thấy chàng vẫn đang tẩy tẩy. Nó nén lòng. Một phút, hai phút. Nó tưởng tượng ra phútgiây tắt thở khi cầm cây bút còn đầy hơi ấm tay chàng. Nó... kìa chàng dừng lại rồi. Nógọi chàng, rất khẽ. Nhưng mà hơi bị khẽ quá thì phải, thế nên tên chàng mới mắc ở cổhọng nó không bắn ra ngoài được. Nó hắng giọng chuẩn bị gọi lần hai thì đột nhiên chàngđưa bút xóa cho con bé kia. Nó thấy cay sè như bị ai đổ cả chai tương ớt đỏ hoét vào mũi.Con bé kia dùng bút xóa của nó tự tin như dùng bút của chính mình vậy. Nó thấy căm thùvô hạn. Xóa gì mà lắm thế. Hơn chục ngàn đồng một cái bút chứ có ít gì đâu.Lòng nó còn ấm ức đến tận tiết năm và sẽ còn ấm ức tiếp cho đến chiều, nếu không có sựcan thiệp của cơn đói cồn cào. Hạ rủ nó xuống cổng trường và nó tạm để con đói của tráitim ngưng lại, để làm thỏa mãn những nhu cầu được pháp luật bảo trợ của cái dạ dày...kiểu Úc.Nó đứng lên khi bốn hộp sữa chua với hai cốc chè dìu nhau nằm xuống. Hai đứa ì ạch leolên lớp thì gặp chàng và con bé kia ra. Một cơn dông xộc qua mặt nó. Hạ hỏi: Nghỉ à sếp?Chàng gật đầu.- Thầy ốm. Hạ với Thu vừa đi đâu đấy?Con bé kia hỏi nó - cái giọng nhõng nhẽo nghe thấy ghét thế không biết. Ra cái vẻ, thỏthẻ con ngan già.Nó ngồi vào mâm cơm mà nuốt chẳng nổi. Vùng vằng ăn hai nửa bát cơm rồi đứng dậy.Mẹ đặt tay lên trán nó.- Sao thế con?Nó không nói gì, tu một ngụm nước rồi leo lên giường. Hình ảnh chàng lại hiện ra trướcmắt nó. Ôi, mái tóc, đôi mắt mới nghệ sĩ làm sao, mới lãng tử làm sao. Thật là kỳ diệu.Chàng học giỏi, lại tài hoa. Chàng chơi ghi ta điệu nghệ lắm. Có lần nó đã nghe chànglừng phừng bản nhạc Sòn Sòn Sòn Đô Sòn... chàng còn biết làm thơ nữa, thơ chàng cũngtuyệt. Nó đã được đọc một thi phẩm của chàng đăng trang trọng trên trang nhất tờ báotường, số đặc biệt chào mừng Ngày nhà giáo Việt Nam của chi đoàn 11G. Hôm ấy nó đãđọc thơ chàng bằng cả sự rung động của một con tim biết yêu tha thiết. Nó đã gần nhưngay lập tức thuộc lòng 2 trong số 26 câu lục bát của chàng :Ờ, gì nhỉ :Ai về thăm lớp 11 GờKhí thế học tập đang chờ bốc lên.Chẳng còn nói chuyện triền miên.Chẳng còn quay cóp mà quên học bài.Chàng ơi! - Nó thầm nói, lòng đầy xúc động. Thơ chàng hay như thơ của một “đại thi hàonhớn”. Nếu sau này có dịp làm tiếp Thi Nhân Việt Nam, em sẽ tuyển chàng đầu tiên nhưông Hoài Thanh tuyển thi sĩ Tản Đà.Nó ngưng lại, cơn xúc động dịu đi - Em sẽ viết một bài về chàng như ông Thanh đã viếtvề ông Đà. Gì nhỉ? À, cung chiêu hồn anh Tản... Không, chiêu hồn anh Quốc Dũng chứ -chàng tên là Quốc Dũng mà lại.Nó thấy nhớ chàng quá. Nó lôi quyển album dưới gầm giường, moi ảnh chàng ra ngắm(nói thế cho oai chứ nó làm cóc gì có ảnh chàng). Nó ngắm chàng trong tấm ảnh tập thểlớp. Chàng đang cười, hừ, lại con bé kia. Sao con bé ấy cứ bám lấy chàng thế nhỉ. Rõghét. Nó chỉ tay vào mặt con bé kia mắng sa sả. Rồi vớ lấy cuộn băng dính đen dán mặtcon bé kia lại. Nó thấy đỡ bực bội hơn. Lòng nó dịu lại. Mắt nó phát tia bức xạ tình yêutới ảnh chàng. Nhỏ quá, nó mở tủ, lục lọi ngăn kéo và lôi ra một chiếc kính lúp. Rồi, bâygiờ thì mặt chàng đã được phóng đại hai chục lần. Nó nhắm một ...