Danh mục

THÁNG BẢY MƯA NGÂU

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 253.30 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hắn và con bé nhà ở gần nhau. Con bé sống với Mẹ. Ba con bé mất khi con bé mới lên năm, vì một trái nổ khi khai hoang đất. Ba con bé về trời khi hai sáu tuổi. Mẹ con bé ở lại nuôi con. Hắn hơn con bé ba tuổi. Nhà gần, vốn tính đa cảm, hắn thương yêu chăm sóc con bé như là em gái. Ngày giỗ đầu
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THÁNG BẢY MƯA NGÂUTHÁNG BẢY MƯA NGÂUHắn và con bé nhà ở gần nhau. Con bé sống với Mẹ. Ba con bé mất khi con bé mớilên năm, vì một trái nổ khi khai hoang đất. Ba con bé về trời khi hai sáu tuổi. Mẹcon bé ở lại nuôi con. Hắn hơn con bé ba tuổi. Nhà gần, vốn tính đa cảm, hắnthương yêu chăm sóc con bé như là em gái. Ngày giỗ đầu Ba con bé, hắn dẫn conbé len lỏi qua con đường mòn, cỏ sậy cao lút đầu người, thăm mộ Ba con bé. Giữalàn khói hương lãng đãng, con bé hồn nhiên hỏi hắn. Ba em chết rồi có sống lạikhông anh? Hắn, thằng bé chín tuổi, khi đó đã đủ khôn để biết người chết sẽ khôngsống lại, nhưng chưa đủ khôn để biết trả lời câu hỏi của con bé. Ba lần con bé hỏi,ba lần hắn không trả lời, ba lần hắn quay nhìn đi nơi khác dụi mắt, làm như khóihương buổi chiều đó cay lắm. Người ta nói, ở trần gian, tháng bảy chim Quạ bayvề sông Ngân bắt cầu Ô Thước cho Ngưu Lan- Chúc Nữ gặp nhau, mà sao chiềuđó cũng là tháng bảy, mà Quạ từ đâu bay về đậu khắp trên những nấm mộ cũ, mới,lạnh lẽo. Có chiếc cầu Quạ vô hình nào đã bắt cầu cho một tâm hồn trẻ thơ trongveo như giọt nước mắt với trời xanh, để Ba con bé gặp được con gái mình, trả lờigiúp hắn câu hỏi của con bé. Hắn chưa thấy có một chiếc cầu nào như thế trongcâu chuyện cổ tích, nhưng lần đầu, hắn thấy rất rõ hình hài và khuôn mặt có tênNỗi Buồn. Tháng bảy năm đó, ở trần gian vẫn có mưa ngâu, nhưng Quạ không bayvề sông Ngân…Mỗi ngày, mặt trời vẫn đi ngang qua nhà hai đứa trẻ. Con chim Sâu vẫn bay vềnhảy nhót, kêu líu lo trên cây trứng cá giữa hai nhà. Mỗi năm, đến tháng bảy trờivẫn mưa ngâu, ngày giỗ Ba con bé, hắn vẫn cùng con bé đến thắp hương trênnhững ngôi mộ quanh chổ mộ Ba con bé. Con bé đã lớn khôn, đã biết Ba nó chếtrồi không sống lại hay là vì sợ khói hương làm cay mắt hắn, mà con bé không hỏilại hắn câu hỏi đã hỏi đến ba lần trong ngày giỗ đầu tiên của Ba con bé. Hắn và conbé lớn dần lên từng ngày. Sự yêu thương được năm tháng vun đầy thêm trong mắtnhìn. Trong tên gọi nhau mỗi ngày, có nắng ấm và hương thơm.Mùa hè năm con bé thích soi gương, thích thắt tóc bím và thích hát, hắn học trêntrường huyện. Tháng bảy, hắn về nghỉ hè, hắn thấy con bé lớn nhanh quá, thịt dathay đổi, thật tươi xinh. Còn con bé nhìn hắn khang khác, hay ngượng ngùng lãngtránh cái nhìn của hắn. Lâu ni đâu có rứa, tự nhiên chừ thay đổi, răng lạ quá hè!Rồi hắn đau một trận thập tử nhất sinh, thừa sống thiếu chết, tưởng đã về trời. Hômmẹ đưa hắn lên bệnh viện huyện, con bé đi theo. Bệnh viện huyện không chữađược. Mẹ hắn đưa hắn lên bệnh viện thành phố ngay trong đêm, con bé đi theo.Bệnh vẫn nguy kịch, hắn vẫn sốt cao, như có một ngọn lửa đang đốt cháy da thịthắn. Ngày thứ ba tại đây, hắn rơi vào trạng thái hôn mê. Con bé vẫn ở bên hắn.Trước khi cơn mê đến, hắn thấy loáng thoáng những cái lắc đầu của những ngườimặt áo choàng trắng qua lớp sương mù như làn khói hương lãng đãng trong nghĩađịa năm xưa. Hắn chỉ loáng thoáng nghe từ xa tít vọng về giọng của con bé, gọi tênhắn nhiều lần - Anh ơi, người chết không sống lại được đâu, anh đừng chết - Baơi, Ba đừng dẫn anh ấy về trời – Hãy để anh ấy lại cho con. Người chết không sốnglại được đâu anh ơi….Thật lạ , lời của con bé đâu phải là gió nồm trưa hè thườngthổi qua chiếc võng dưới cây trứng cá, đâu phải là tiếng mẹ hắn ru hắn ngày thơdại, mà đưa hắn vào giấc ngủ nhẹ thênh. Trong giấc ngủ, hắn cảm nhận được mộtbàn tay vô hình nhưng mạnh mẽ đang nắm lấy tay hắn. Dẫn hắn qua cánh đồng quênhà xanh mướt, đang thì con gái. Dẫn hắn lướt qua dòng sông quê trong vắt để đếnbờ bên kia ngập tràn mây trắng. Đến bờ bên kia, bàn tay vô hình buông dần ra, hắnphải dẫm lên mây trắng mà đi, hắn đi mãi, không định được thời gian và quảngđường đã qua. Cái cảm giác vô hạn và hữu hạn thật mơ hồ, cho đến khi hắn gặpnhững khuôn mặt thật quen nhưng hắn không nhớ là ai, chỉ có cảm giác là hắn đãgặp đâu đó, một lần nào đó, thì cái cảm giác mơ hồ mới thôi không còn nữa tronghắn. Nơi hắn gặp những con người hắn cảm thấy quen, từng gặp đâu đó, là mộtvùng ngập tràn ánh sáng, thứ ánh sáng không chói chan như ánh nắng mặt trời màcũng chẳng sáng trong dịu mát như ánh trăng, mà là một thứ ánh sáng thấm đẫmmàu của tranh vẽ trong những câu chuyện cổ tích, đem lại cho hắn cảm giác anlành. Nơi hắn đến, những cây cổ thụ cành lá xum xuê trĩu quả chín, ngập tràn âmthanh của muôn vạn loài chim. Nơi hắn đến, con người sống chan hòa trong sự yêuthương qua những nụ cười và ánh mắt nhìn. Nơi hắn đến, cảnh vật thật thanh bìnhvà lòng người thật bao dung. Hắn nghĩ, nơi hắn đến là một miền đất hứa mà conngười hằng mơ ước, là thiên đường được vẽ bằng những câu chuyện cổ tích màngày thơ dại hắn chỉ biết được qua từng lời kể của Bà hắn. Hắn tin rằng, nơi hắnđến là nơi Ba con bé đang ở, và hắn quyết đi tìm Ba con bé bằng những bước chântự tin, tiến về phía trước. Nhưng…Về lại quê nhà đi con, có một người đang đợicon ở đó. Hắn nghe thật rõ, thật rành rọt giọng nói rất quen mà bao năm rồi hắnchưa một lần được nghe lại, nhưng hắn vẫn nhớ và hắn nhận ra ngay đó là giọngnói của Ba con bé nói với hắn ở phía sau. Hắn quay lại, sau lưng hắn là mây trắngvà sấm chớp từ đâu ùn ùn kéo đến, và hắn nhìn thấy khuôn mặt Ba con bé rõ đếnmức nó tưởng rằng đó là khuôn mặt được khắc và chạm trổ vào mây trời, từ đógiọng nói vang lên nhưng lại nghe như từ đâu xa lắm vọng đến: Về lại quê nhà đicon, có một người đang đợi con ở đó. Chú sẽ chờ con và con gái chú đến đây vớichú, nhưng không phải bây giờ, hãy về lại quê nhà đi con.... Hắn định gọi chú ơi,nhưng không sao gọi được, có cái gì đó đè chặt vào ngực hắn, bóp cứng trái timhắn, chặn vào cổ hắn làm cho hắn ngạt thở, hắn tuyệt vọng trong nỗi sợ hãi về cáichết sẽ đến. Cảm giác ngạt thở đã đi đến tận cùng, hắn vũng vẫy cố hít thật sâu,thật sâu khi còn có thể…và hắn nghe, giọng thất thanh của con bé, Bác Hai ơi, bácHai ơi…hắn mở mắt ra, hắn thấy mình nằm trên chiếc chỏng tre ...

Tài liệu được xem nhiều: