Danh mục

Tháng Bảy Nhớ Mông Lun

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 82.21 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (3 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trời Cali tháng 8 dương lịch. Nóng không ra nóng, lạnh chẳng ra lạnh. Một tí mùa thu giăng giăng vào buổi sáng, cái nòng ngột ngạt kéo đến buổi trưa và những cơn gió đùng đùng rớt ở buổi chiều. Mưa rất vắng, vắng từ đầu năm tới tận bây giờ. Cho dẫu có lác đác rơi thì đường chưa ướt nước đã tắt ngóm ngay. Có buổi sáng tinh sương, Cali loang loáng nước. Người xa quê chợt băn khoăn không rõ đêm qua có giọt mưa rơi hay sương sớm chưa kịp tan nữa vậy. Dương lịch...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tháng Bảy Nhớ Mông LunTháng Bảy Nhớ Mông Lung Đỗ Thành Tháng Bảy Nhớ Mông Lung Tác giả: Đỗ Thành Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 29-October-2012Trời Cali tháng 8 dương lịch. Nóng không ra nóng, lạnh chẳng ra lạnh. Một tí mùa thu giănggiăng vào buổi sáng, cái nòng ngột ngạt kéo đến buổi trưa và những cơn gió đùng đùng rớt ởbuổi chiều. Mưa rất vắng, vắng từ đầu năm tới tận bây giờ. Cho dẫu có lác đác rơi thì đườngchưa ướt nước đã tắt ngóm ngay. Có buổi sáng tinh sương, Cali loang loáng nước. Người xa quêchợt băn khoăn không rõ đêm qua có giọt mưa rơi hay sương sớm chưa kịp tan nữa vậy.Dương lịch là tháng 8, âm lịch vẫn lai rai dềnh dàng chớm tháng 7. Tháng Bảy nhớ mông lung,nhớ về một quê hương đã mất, nhớ về một mẹ đã không còn. Vu Lan mùa nhớ mẹ, nhớ bátcơm hóa than con dâng mẹ mà mẹ không nuốt nổi. Đường vào ngục A tỳ phải nhờ bao nhiêu vịtiếp độ mới trục được mẹ ra khỏi trầm luân.Ngửa cổ trông mưa, mưa vẫn đủng đỉnh nơi đâu chưa ghé lại. Bài hát nhà kế bên vẫn bỏ quênchưa tắt, nghe vang vang trời chưa mưa, em cứ lạy trời mưa. Quê tôi gọi mưa quá nên tràn đìagiông bão, chẳng năm nào thiếu lụt lội tử vong. Vòng khăn tang năm qua chưa kịp gỡ thì nămnay lại quấn thêm một mảnh nữa lên đầu. Cha khóc con, vợ khóc chồng, tuổi già khóc lá xanh,người yêu khóc người yêu giã biệt.Tôi nhớ mẹ tôi của thủa ngày xưa. Tháng 7 đến, mẹ lo sửa lễ để chuẩn bị đi cúng các chùa. Mẹchưa qui y tam bảo, nhưng lòng mẹ ngùn ngụt tín, hạnh, nguyện. Mẹ ngửa mặt trông trời,không trách cha bỏ nhà ra đi để mẹ một nách mấy đứa con. Mẹ âm thầm nhẫn nhục nuôi con,chăm chút từng ngày, mong một mai lớn lên các con khỏi làm thân ăn nhờ ở đậu.Tất cả những người thân trong gia đình tôi khi mất đi, mộ đều chôn ở nghĩa trang Bắc Việt. Conđường vào phải qua một trạm gác của bộ TTM, nhưng anh lính thấy cảnh mẹ con lôi thôi lếchthếch, cũng chẳng hỏi han mà lẳng lặng dở cổng cho qua. Mẹ dẫn các con vào chùa lễ Phật rồivòng ra phía sau đến dọn mộ khấn thầm. Mẹ cầu gì lâm râm trong miệng, mẹ cầu cho mình,cho các con hay cầu cho người đã đi xa.Tâm địa mẹ là tâm địa bồ tát. Mẹ có thể nhịn ăn, nhịn mặc để chia xẻ cho những người túngthiếu quanh mẹ. Có lần tôi hỏi mẹ vì sao làm như thế. Mẹ cười bảo có gì đâu, mình đủ thì nghĩđến người khác một chút, thế thôi. Tôi lại hỏi con nghe người ta nói bố thí nếu có gây phúc thìcũng được một tẹo thôi, mẹ nghĩ thế nào về ý này. Mẹ bảo có người làm việc này hay việc nọ làđể tạo duyên, tạo phước gì đó, còn mẹ làm rất âm thầm là chỉ mong có được một nụ cười khinhìn thấy họ cười với mẹ thôi.Trang 1/3 http://motsach.infoTháng Bảy Nhớ Mông Lung Đỗ ThànhChôn cất người thân ở một nơi, song mẹ lại sửa lễ ở một nơi. Ngôi chùa mẹ thường đến ở ngãnăm Bình Hòa Gia Định. Thời đó Gia Định với Saigon còn như xa vời vợi, mỗi lần đi mẹ lo lắnghằng mấy ngày trước. Mẹ dặn tôi sang hẹn với chú Ba xe ngựa để chắc chắn xe của chú dànhriêng chở gia đình. Mẹ sai chị đi chợ mua hương hoa trái cây và rửa phơi khô ráo từng thứ.Ngày đi chùa, chú Ba thường cho tôi ngồi thõng chân nơi càng xe, lại trao giây cương và roi chotôi điều khiển ngựa. Chú tróc tróc giật cương cho xe chạy, rồi dạy tôi cách cầm dây và roi giữcho ngựa ruổi dong. Chú dặn đừng đánh ngựa, lâu lâu chỉ nhịp nhịp vào mông nó thôi, thả lỏngcương cho nó đi thong thả. Muốn quẹo mặt thì kéo mạnh dây phía hữu, muốn rẽ trái thì làm ynhư thế với sợi dây bên trái. Tôi ngồi đánh xe, mẹ gật gù khen.Khóa lễ tháng 7 ở Bình Hòa kéo dài đến ba đêm. Mẹ và các con đến nơi, mẹ để chú Ba về loviệc đưa đón khách, nhưng dặn lên đón khi lễ dứt. Ba ngày đêm mẹ dự đủ các buổi lễ vànguyện. Bọn tôi ngồi sốt ruột nên lảng chạy nhung nhăng ra sân. Chỉ có giờ cơm là mẹ tìm cả lũbắt vào thời chay, tuy các con không thích các món lạt, nhưng vì mải đùa nghịch bụng đói nênăn cũng ngon ngon.Chỉ buổi tối, trời bên ngoài tối mò, bọn nhỏ tụi tôi sợ ma mới ở lại bên trong chùa nghe pháp.Lời thầy giảng ào ào, êm êm khiến chị em tôi liu riu ngủ hồi nào không biết. Mẹ ngồi xếp bằng,hai đùi mẹ lềnh khênh là cái gối êm cho mấy đầu chị em tôi. Bọn nhỏ ngủ giữa tiếng rì rào dịudàng của những lần đọc kinh hay cầu nguyện. Tiếng khánh, tiếng chuông, tiếng mõ lung linhbay lồng lộng giữa ánh đèn đêm nơi chánh điện.Tối mười bốn chùa lập đàn cắt kết giải oan cho những chúng sinh đọa ngục A Tỳ. Đàn lung linhgiữa những hình nhân treo vòng quanh cùng những lá phướn phất phơ trong gió. Mùi hươngnghi ngút tỏa, nến cháy bập bùng, mùa Vu Lan cô hồn uổng tử tập trung về đàn chờ bố thí vàgiải oan. Bóng các thày chạy đàn ríu rít, mẹ và đại chúng chạy theo lướt thướ ...

Tài liệu được xem nhiều: