Thông tin tài liệu:
Hắn đi dọc theo bờ sông hoang mang, bất định. Trời xầm xì như sắp có mưa. Mây đen vần vũ. Thỉnh thoảng, một tia chớp lại bừng lên ở tận phía chân trời và màn đêm bị xé rách bởi một lằn chói sáng. Rất lâu sau một dây tiếng sấm mới ầm ì từ xa xôi vọng đến nghe rất trầm mà hắn như có cảm giác đấy là tiếng rên siết của bầu trời. Dòng sông cũng đen sẫm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thằng hèn Thằng hènHắn đi dọc theo bờ sông hoang mang, bất định. Trời xầm xì như sắp có mưa. Mây đenvần vũ. Thỉnh thoảng, một tia chớp lại bừng lên ở tận phía chân trời và màn đêm bị xérách bởi một lằn chói sáng. Rất lâu sau một dây tiếng sấm mới ầm ì từ xa xôi vọng đếnnghe rất trầm mà hắn như có cảm giác đấy là tiếng rên siết của bầu trời. Dòng sông cũngđen sẫm. Nuớc buốt lạnh dưới chân. Mặc! Hắn cứ đi cứ như hắn đang đi về nơi có tiếngsấm trầm đục phát ra. Trong đêm tối, bóng hắn như tan vào màn đêm chỉ khi nào một lằnchớp bừng lên người ta mới thấy cái bóng dáng xiêu vẹo của hắn vất vưởng đi như mộtbong ma trong màn đêm đặc quánh.Lại một tia chớp nữa bừng lên. Lại một dây những tiếng trầm đục vọng đến tai hắn.Nhưng lần này, trong dẫy tiếng trầm đục ấy hắn nghe như có tiếng nức nở của đứa congái mình.- Bố! Sao lại như thế này?- Cái gì?Hắn đã hỏi lại đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy những giọt nuớc mắt trên má đứa con yêu.Con gái hắn không trả lời mà đẩy chiếc laptop ra truớc mặt hắn. Hắn nhìn vào và mắt hắnhoa lên. Trời ơi! Trên mạng đăng đầy những lời chửi bới bài viết mà hắn vừa đăng báo.Hắn làm ở đài truyền hình của tỉnh. Tuần truớc tổng biên tập gọi hắn lên phòng giaonhiệm vụ:- Cậu xuống dưới huyện An Thủy chỗ dự án xây khu công nghiệp của tỉnh nắm tình hìnhđể viết một bài nói rõ về chủ trương đúng đắn của thành phố trong việc xây dựng khucông nghiệp. Cậu làm sao phải nêu bật đuợc ích lợi của dự án đối với dân cư địa phươngvà phê phán những người chống lại dự án này của tỉnh.Thế là đã rõ! Chỉ đuợc ca ngợi! Mà nếu chỉ ca ngợi thì xuống thực tế làm gì cho mệt. Hắnđã định không đi. Ngồi nhà, một buổi tối hắn có thể viết đuợc hai bài như định hướng củatổng biên tập nhưng một người đã rỉ tai hắn:- Đồ ngốc! Đi thực tế vừa được tiếng là sâu sát, vừa có công tác phí lại vừa đuợc địaphương đón tiếp, ăn uống phè phỡn có khi còn đuợc chiêu đãi món “Hương đồng giónội” nữa. Về lại còn có cái phong bì. Dưới ấy họ đang muốn giải phóng mặt bằng chonhanh để còn cấu véo lấy một vài miếng đất đấy.Thế là hắn vác giấy giới thiệu của nhà đài đi xuống An Thủy và ở đấy, hắn đuợc biết cảnhững điều mà không một báo cáo nào nói cho hắn biết.Nhưng biết làm sao!Hắn không phải là loại người vô cảm. Đêm đóng cửa phòng ngồi viết, hắn ngồi ngâyngười hàng tiếng đồng hồ trước bàn phím. Mắt hắn như thấy lại những dòng nuớc mắt lăndài trên đôi má nhăn nheo vì nắng, vì gió vì thời gian của những bà cụ mà cái lưng đãcòng gập xuống bởi gánh nặng cuộc đời. Tai hắn như còn vang lên những lời phẫn uấtcủa đám trai làng.- Ba bát phở cho một mét vuông đất! Thế bằng ăn cướp của người ta còn gì.- Trời ơi! Một trăm hai mươi triệu tiền đền bù cho năm miệng ăn. Không biết là ăn đuợcbao lâu đây?Ngồi chán truớc bàn phím , không viết đuợc dòng nào hắn khép cửa phòng viết đi rangoài phòng khách định pha một ấm trà uống cho thư thái tâm hồn thì gặp vợ cũng đangngồi thừ ở phòng khách từ lúc nào. Thấy hắn, vợ hắn ngần ngừ một lúc rồi mới bảo.- Anh này! Năm nay con Hoa thi đại học, em định cho nó luyện thi môn toán của ôngHùng. Anh thấy thế nào?Ông Hùng là một thầy giáo luyện thi nổi tiếng. Ở cái tỉnh nhỏ bé này hầu như con cái nhànào thi đại học đều gửi đến cho thầy luyện thi.- Bao nhiêu tiền một buổi hả em?Hắn hỏi vợ:- Một trăm năm mươi ngàn một buổi.Hắn thở dài đến thượt một cái:- Thế em định cho con Hoa học tuần mấy buổi?- Một tuần phải ba buổi anh ạ. Sắp thi rồi còn gì.Nghĩa là bốn trăm năm mươi nghìn một tuần. Một tháng mất gần hai triệu. Hắn nhẩmnhanh trong đầu. Đấy chỉ là riêng tiền học thêm. Tai hắn lại vang lên tiếng than thở củangười cha già An Thủy. “Một trăm hai mươi triệu tiền đền bù! Không biết ăn được baolâu đây hả trời?”.Hắn móc túi lấy ra cái phong bì mà tay chánh văn phòng huyện ủy An Thủy dúi vào túihắn lúc hắn ra về đưa cho vợ:- Thôi! Em cố gắng bớt ăn bớt tiêu đi vậy chứ biết làm sao.Vợ hắn nhanh nhẹn mở cái phong bì. Năm triệu!Hắn nhìn thấy cái ánh mắt sáng rực của vợ khi nhìn những tờ tiền năm trăm nghìn mớitinh trên tay. Ở cái thành phố nhỏ này, với cái chức danh phóng viên đài tỉnh như hắnnăm triệu là lớn lắm. Lương hắn một tháng chỉ được có ba triệu đồng và hắn cũng khônghiểu làm sao và bằng cách nào gia đình hắn vẫn tồn tại được cho đến tận bây giờ. “Khôngbiết ăn được mấy tháng đây?” Cái lời than thở ai oán của người cha An Thủy lại vang lênvà hắn tặc lưỡi. Trời chẳng để cho ai chết, thế nào họ cũng tìm ra được lối thoát chomình. Cũng như hắn thôi, lương hai vợ chồng hắn đuợc có sáu triệu mà chi tiêu hết đếnmười triệu một tháng mà hắn có chết đâu. Hắn tự an ủi mình và thế là hắn viết.Bài viết đuợc phát sóng ngay lập tức. Không những thế còn được đăng trên tờ báo củatỉnh và bây giờ…Nhìn dòng nước mắt lăn dài trên má con gái, hắn hiểu ngay là phải tìm cách giải thíchcho con gái hiểu. Hắn giả bộ ngơ ngác:- Bố có viết gì sai đâu!- Sao không sai! – Con gái hắn tức giận ...