Danh mục

Thằng Khoẻ

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 177.92 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hổm rày thằng Khoẻ không đến phòng tập. Vắng nó, gặp tôi ai cũng hỏi: “Mạnh, mày thân với nó biết nó đi đâu không mày?” “Nó bịnh nằm liệt giường cả tuần nay chứ đâu.” “Chết cha, coi chừng cúm đó nha bay, giờ ba cái dịch cúm kiếc ghê lắm à!” Chú Ba “tám” vài câu rồi nâng tạ lên, mấy thớ thịt theo đà nổi cuồn cuộn. “Lát tập xong con qua thăm nó nè, mà thấy nó cũng đỡ rồi, tuần sau đi tập lại thôi mà!” Tôi và thằng Khoẻ chơi với nhau từ hồi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thằng Khoẻ Thằng Khoẻ Truyện ngắn LƯU QUANG MINHHổm rày thằng Khoẻ không đến phòng tập. Vắng nó, gặp tôi ai cũng hỏi:“Mạnh, mày thân với nó biết nó đi đâu không mày?”“Nó bịnh nằm liệt giường cả tuần nay chứ đâu.”“Chết cha, coi chừng cúm đó nha bay, giờ ba cái dịch cúm kiếc ghê lắm à!”Chú Ba “tám” vài câu rồi nâng tạ lên, mấy thớ thịt theo đà nổi cuồn cuộn.“Lát tập xong con qua thăm nó nè, mà thấy nó cũng đỡ rồi, tuần sau đi tập lại thôi mà!”Tôi và thằng Khoẻ chơi với nhau từ hồi hai đứa còn ở truồng tắm mưa. Nhà hai thằngchung vách, thân nhau như anh em. Ngày nào học làm về hai thằng cũng tranh thủ raphòng tập này, bỏ ra một hai tiếng cho thân hình to khoẻ.“Hai tụi bay mắc cười quá hén. Thằng tên Khoẻ, thằng tên Mạnh, hèn chi đi chung vớinhau!”Hồi đầu biết tên tụi tôi, mấy ông chú ông bác trong phòng tập ai cũng chọc. Mắc cườihơn là hai thằng nhìn tướng thì đô con vạm vỡ mà lại lùn xủn.“Thằng Mạnh mà không đi chung với thằng Khoẻ là tao thấy kỳ kỳ liền.”“Kỳ sao chú Ba?”“Là mày mạnh mà mày hổng có khoẻ đó mà!”Nói xong chú cười khà khà, còn mấy ông bác ngồi cạnh khục khặc hắc hắc. Ba má tụi tuiđặt tên cũng hay thiệt, hổng biết hồi đó có phải là hàng xóm nên chạy qua trao đổi ý kiếnnhau không. Hai thằng tôi gần nhà, lớn lên lại học chung lớp, chung trường, chuyện lớnnhỏ gì cũng có nhau.Ba năm trước, một chuyện xảy ra làm tôi ghi nhớ đến suốt đời.***“Khoẻ, đỡ chưa mày? Mấy ổng ở ngoải hỏi mày hoài đó.”“Ờ, tao là Khoẻ mà, mày còn phải hỏi!”Nó với tay lấy cái nạng dựng ở chân giường. Tôi đỡ nó đứng dậy, ra ban công hóng mát.“Mấy ổng còn tưởng mày dính cúm nữa kìa.”“Hè hè, mạng tao lớn lắm mày ơi, cùng lắm là “vầy” thôi chứ gì.”Nó lúc lắc phần thịt còn sót lại trên cơ thể mình.Bụi bay vào mắt làm tôi cay xè. Nó quay sang vỗ vai bôm bốp:“Mới nằm nhà mấy bữa mà ngứa ngáy quá trời, cơ nhão hết rồi, mai tao với mày đi tập!”“Ờ mai học về tao qua chở mày…”Tôi đang học dở năm 3 đại học. Thằng Khoẻ đi học trung cấp hơn hai năm, về làm tiệmsửa đồ điện chung với ông già ở nhà. Bà già nó bán cháo sườn ngay trong chợ. Còn ôngbà già tôi giờ đã lớn tuổi, có hai ông anh bà chị thì đi dựng vợ gả chồng hết cả, cuối tuầnmới thấy về thăm. Nhà buồn nên ổng bả làm mấy cái buồng điện thoại công cộng, kiếmđồng ra đồng vào.“Thằng Mạnh mày học hành cho đàng hoàng, bớt bớt chơi cho ba má nhờ nha mày!”Bà chị lúc nào cũng chỉ lo tôi hư hỏng. Có một thời đúng là tôi đàn đúm ăn chơi bạt mạngthiệt nhưng qua lâu rồi. Cỡ ba năm trước mà nói cái kiểu vậy là tôi nạt lại liền, rồi phóngxe phắn đi nhậu, sáng mai cũng chưa thấy đường về. Nghe thấy thằng Khỏe thằng Mạnhcả xóm lúc đó đều xanh mặt, lè lưỡi. Quậy phá, đánh lộn, nhậu nhẹt, cờ bạc, đề đóm, cáđộ, đua xe… chẳng bao giờ thiếu mặt hai thằng.“Khoẻ ơi, đi tập mày!”Nó chống nạng bước ra. Tôi dìu nó, bế lên xe rồi đưa lại cái nạng cho nó kẹp ở nách. Cứtầm 6 giờ đi học về thay đồ xong là tôi qua chở thằng Khỏe cùng đi tập tạ. Chân phải bịcưa ngang đầu gối nhưng có lẽ chỉ là một trong nhiều lý do nó không đi xe. Cái xe đã nátbét sau vụ tai nạn. Lúc co giò nằm trong bệnh viện, nó cười man dại:“Phải chi cái đầu tao cũng nát như cái xe thì hay biết mấy ha mày!”“Mày đừng có điên!”Tôi tát nó một cái đau muốn vỡ mặt, dù biết nó đang bị kích động rất mạnh. Nó phá lêncười ha hả. Bà già nó khóc sưng hết hai con mắt. Ông già nó lên cơn đau tim. Còn tôi thìđứng ở đó, lành lặn, không hề hấn sứt mẻ gì.Đến khi bác sĩ báo gia đình hay buộc phải cưa chân, bà già nó ngất xỉu ngay tại chỗ.“Ê thằng Khoẻ hết cúm rồi hả mày!”“Yên tâm đi chú Ba. Thằng Khoẻ này ông trời còn bắt sống lâu lắm, chưa chết liền đượcđâu.”“Ghê ta. Mà tao nói tụi bay ra đường đeo cái khẩu trang vô đi đâu cũng không có sợ…”Nó chống nạng ngồi xuống ghế làm các động tác khởi động cơ bản. Phòng tập của chúBa giờ này thường rất đông. Ổng là huấn luyện viên, hùn hạp với mấy người bạn cũngtoàn dân thể hình mở phòng tập từ lâu lắm rồi. Chủ yếu là có chỗ cho anh em đến tậptành, rèn luyện, sẵn tụ tập ngồi tán dóc với nhau. Chú Ba cho in, treo trên tường mấy chữrất to: “Một trí óc minh mẫn trong một cơ thể cường tráng”, vừa tới cửa đã đập ngay vàomắt.Hai thằng Khoẻ – Mạnh đi đâu cũng dính lấy nhau. Bỏ tạ vô đòn cho nó, dìu nó nằm lênghế đẩy tạ, tập cơ ngực. Mỗi lần nhìn nó tập với một chân cụt ngủn, mím môi hít vào thởra, mắt tôi lại hoen cay.“Tao mà đã phóng là đố thằng nào bắt kịp, mày yên tâm đi!” – Nó gào lên át tiếng gióvun vút đập mạnh vào mặt hai thằng.“Hả, mày nói cái gì tao không nghe…” – Tôi ngồi đằng sau lưng nó hét to.“Mày điếc hả. Tao nói là không thằng nào hơn thằng Khỏe này đâu!”Chúng tôi đang trong một cuộc đua chí tử. Hai giờ sáng. Men rượu làm đầu óc phấn chấnhơn khi nào hết. Tôi ngó qua hai bên đường. Chỉ thấy những vệt sáng loẹt xoẹt của ánhđèn đường và mấy cái xe tải chạy ngược chiều để lại. Tôi buột ...

Tài liệu được xem nhiều: