Tôi biết cu Mới năm 1996, khi nó đã tròn mười tuổi, tập tễnh tập đi. “Cu Mới phát triển chậm do não không bình thường” – mẹ nó thường kể như vậy. Tôi trọ ở một căn gác gỗ nằm sâu trong xóm lao động ở gần chợ Bình Tây, hàng ngày đạp xe đi dạy kèm Toán - Lý - Hóa cho mấy đứa nhỏ ở quận 5, quận 6. Mẹ cu Mới là chị Mến bán quán cóc ở đầu hẻm. Thỉnh thoảng tôi ghé quán chị Mến uống cà phê, mua gói thuốc nên quen nhau....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thằng Mới Thằng Mới TRUYỆN NGẮN CỦA LẠI VĂN LONGTôi biết cu Mới năm 1996, khi nó đã tròn mười tuổi, tập tễnh tập đi. “Cu Mới phát triểnchậm do não không bình thường” – mẹ nó thường kể như vậy.Tôi trọ ở một căn gác gỗ nằm sâu trong xóm lao động ở gần chợ Bình Tây, hàng ngàyđạp xe đi dạy kèm Toán - Lý - Hóa cho mấy đứa nhỏ ở quận 5, quận 6. Mẹ cu Mới là chịMến bán quán cóc ở đầu hẻm. Thỉnh thoảng tôi ghé quán chị Mến uống cà phê, mua góithuốc nên quen nhau. Cùng là dân ở quê lên Sài Gòn vất vả kiếm sống nên chúng tôi dễthân nhau. Có lần chị thở dài nói với tôi:- Phải chi cu Mới học được, chị cũng nhờ cậu kèm cho cháu!Tôi vui vẻ trả lời:- Dạy cho thằng Mới em không lấy tiền, cứ cà phê thuốc lá trừ dần cũng được!Tôi thường dậy sớm đi bộ thể dục. Năm giờ ra đầu hẻm là đã gặp chị Mến tất bật dọnhàng. Dưới ánh đèn đường vàng khè, hay khi mưa lâm thâm, chị cần mẫn quét sạch đoạnvỉa hè, tát cạn mấy vũng nước nhỏ rồi lụi cụi nhóm bếp dầu nấu nước pha cà phê, sắp xếpmấy bộ bàn ghế nhựa móp méo ra hè phố. Thằng Mới cũng được mẹ lôi ra hiện trường vìđể ở nhà không ai quản. Nó đã cao gần bằng mẹ, đi khá vững, hở ra là phá phách. Lúcbận bịu với công việc, chị cho nó ngồi vào cái ghế nhựa rồi lấy dây vải cột hai cổ tay nóvào hai tay vịn của ghế. Mới ngọ nguậy trên ghế với cái đầu tóc trụi lũi, hai chân khẳngkhiu thò ra ống quần đùi cứ khua khua lên trời. Mới bị câm nhưng không điếc, thỉnhthoảng chị Mến lại nhắc nhở nó ngồi im, Mới trả lời bằng cách hướng mắt về phía mẹ rồihú lên một hồi dài…Tập thể dục xong tôi quay về thì trời đã sáng bảnh, thấy chị Mến đã dọn hàng xong, đangcho con ăn sáng. Chị thường đút cơm tấm, bánh canh, bún, phở… cho nó. Vừa đút chịvừa quát tháo bắt nó nuốt. Thằng Mới cũng phồng mang trợn mắt phản ứng, tay bị tróitrên ghế cứ vặn vẹo đầu để tránh cái muỗng của mẹ ép đưa vào mồm nó. Nước mắt nóchảy ràng rụa vì cứ phun thức ăn ra bị mẹ đánh. Có hôm chị Mến vừa thương, vừa giậncon nên cũng khóc theo. Tiếng khóc của chị rấm rức, tiếng khóc của đứa con tật nguyềnnghe như tiếng tru u uất. Nước mắt của mẹ, nước mắt của con cùng rơi lã chã vào dĩacơm, tô bún… Bữa ăn hóa thành cuộc tra tấn đau đớn!Tôi tốt nghiệp cử nhân toán đại học Tổng hợp, ra trường đã mấy năm vẫn thất nghiệp vìkhông có hộ khẩu thành phố chẳng cơ quan nào nhận. Thậm chí xin dạy toán cấp haicũng bị từ chối với lý do không được đào tạo sư phạm. Tôi đành sống lây lắt với côngviệc dạy kèm tương lai mờ mịt. Có những chiều mưa, tôi ngồi bó gối trên căn gác xập xệ,chật chội, buồn rũ rượi. Có đêm mất ngủ thao thức đếm thời gian trôi qua như đếm ướcmơ và tuổi xuân đang cạn dần của mình. Có trưa hè oi bức cởi trần nằm phơi thân còmdưới mái tole hầm hập, thấy đời chán khủng khiếp. Có lúc nhớ tới những đứa bạn họchành lười biếng dốt nát, nhờ chạy chọt, thân thế, giờ vênh vang chức phận, thấy bất côngvây bủa. Lúc nghĩ đến những nhọc nhằn, buồn bã trong nghề gia sư, lại càng muốn… tựtử!Tóm lại tôi là kẻ từng học như điên để rồi khổ như điên, khổ triền miên, nặng trĩu ưuphiền…!Thế nhưng cứ mỗi sớm mai thức dậy đi ra ngõ, nghe tiếng chổi tre quét vỉa hè của chịMến, thấy cu Mới ngọ nguậy như muốn bứt phá khỏi số phận tật nguyền… tôi lại hãnhdiện, sung sướng vô cùng với thân thể tuy ốm nhưng khỏe mạnh, trí óc minh mẫn vànghề gia sư vừa nhàn nhã, vừa oai hơn đời trà đá, cà phê cóc của chị Mến. Tôi chợt nhậnra mẹ con chị Mến cần thiết cho tôi, cho những người như tôi, cho cuộc đời này biết mấy!Nếu không có thảm cảnh của họ, tôi đâu biết mình hạnh phúc, đâu thấy mình may mắn vàcuộc đời này chỉ còn lại toàn những tủi thân, ai oán vì tham lam, ghen tỵ, so đo… ChịMến ước mơ con trai được lành lặn tâm trí để học tôi, còn tôi lại âm thầm được nó dạycho câu kinh điển của ông bà xưa: “Nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằngmình!” * * *Mười ba, mười bốn tuổi; Mới háu ăn, lớn nhanh như thổi, dung mạo cũng đẹp dần lên.Mười chín tuổi, nó cao gần mét chín, nặng hơn tạ. Nhìn nó tôi lại tủi thân với cơ thể métsáu, năm mươi hai ký lô của mình. Bây giờ không chiếc ghế nhựa nào nhốt được thânhình to lớn của nó. Chị Mến phải mua một sợi dây dù to như ngón tay cái, một đầu cộtngang bụng nó, đầu kia cột vào trụ điện ngay chỗ bán hàng của chị. Dây dài ba mét, Mớiquanh quẩn trong bán kính đó, đi chán thì ngồi phệt xuống tấm chiếu mẹ trải trên vỉa hè.Nó ngồi xếp bằng, to lớn dềnh dàng, đầu cũng trọc lóc như ông phật di lặc sống. Tôinhâm nhi ly cà phê, ngắm nó, nghĩ ra đủ chuyện. Nếu trí óc phát triển tương xứng với cơthể, Mới đã là một sinh viên nổi bật giữa trường đại học với thân thể cao to, đẹp trai, baonhiêu cô gái phải mơ ước. Mới cũng có thể là tuyển thủ bóng rổ, bóng chuyền hay nhântài thể thao, làm vẻ vang đất nước. Nếu Mới sinh trước vài trăm năm, không chừng đãthành một dũng tướ ...