Tháng Năm, đếm gót chân trần giữa phố Cô vẫn thường hay bảo "Rồi mùa sẽ qua, rồi lòng người sẽ lắng"... Vậy thì lắng chưa? Ừ, có lẽ một ít, không nhiều... khi mọi thứ đã qua, khi điềm nhiên nhìn tất cả bằng ánh mắt bình thường nhất, nỗi xót xa nào rồi cũng dịu vợi bởi mùa. Với cô thì chẳng có gì là mãi mãi cả, nhưng cô tin, từ ngày nào bước chân giữa phố vướng bụi đỏ, ngã tư đèn không còn làm dậy lên những cái chau mày khó chịu, phố thênh thang,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tháng Năm, đếm gót chân trần giữa phố Tháng Năm, đếm gót chân trần giữa phốTháng Năm, đếm gót chân trần giữa phốCô vẫn thường hay bảo Rồi mùa sẽ qua, rồi lòng người sẽ lắng...Vậy thì lắng chưa?Ừ, có lẽ một ít, không nhiều... khi mọi thứ đã qua, khi điềm nhiên nhìn tất cả bằngánh mắt bình thường nhất, nỗi xót xa nào rồi cũng dịu vợi bởi mùa. Với cô thìchẳng có gì là mãi mãi cả, nhưng cô tin, từ ngày nào bước chân giữa phố vướngbụi đỏ, ngã tư đèn không còn làm dậy lên những cái chau mày khó chịu, phố thênhthang, lòng người chật chội sao đem so được với phố? Từ ngày biết xòe tay đếmtừng ngày nắng, len lỏi qua những cơn gió vô định... Từ ngày lân la hết phố này tớiphố nọ, quán càfê này tới quán càfê kia. Những đêm muộn chỉ biết cuộn tròn trongchăn, nghe vài bản nhạc quen, vẫn giữ thói quen dõi mắt tìm kím người bạnChopin lạ lẫm, có hôm miệt mài cũng bộ phim vừa tìm ra, thích thú đến lạ lẫm, cókhi nao lòng, có đêm miệt mài truyện, với những điều rất thực và cũng rất hư ảo.Ừ! Còn đêm nay, tắt máy, nghe gió ngoài kia hát... Dấu phố em qua.Vâng, có lẽ từ ngày đấy... biết mùa là vĩnh cửu!Hơn một lần tắt máy, bảo muốn ai một người hát Dấu phố em qua, hát thật,không phải ca sĩ hát. Nhưng là ai? Người ta không phí thời gian cho những sởthích của người khác thế đâu!Hôm nay nói chuyện với một người lạ mặt...Người nói hết bảo vì lạ nên mới nói, quen rồi thì nửa câu cũng chẳng muốn nhắcđến, có lẽ người lạ say...Đêm muộn...Người lạ bảo những khi nào buồn, khi nào nhớ em, khi ấy tự dưng tay quen mở lạiCDs cũ, nghe lại những bản nhạc có hình bóng em trong đó, khi ấy tự dưng lại thấyđen đặc trong màn đêm, trong những nỗi nhớ vương vấn hoài chẳng dứt ra được,mùi càfê nguội không làm lòng người lạ ấm lại...Người lạ bảo đừng hỏi gì cả, chỉ lắng nghe thôiNghe cho hết câu chuyện, người lạ im. Ta imĐể rồi mãi về sau cứ thấy mình như bị ám ảnh trong cái câu chuyện ấy.Tò mò, rồi lạ lẫm... Em là ai?...Dạo này gặp nhiều người, những người đem sự chờ đợi ra đánh cược cả đời mình...Rồi họ sẽ đợi được? Hay đi đến cuối cùng chỉ là hư vô? Cũng mất cả buổi chiều đểngân nga mãi một câu Tình anh không giữ lâu người ơi...Có một chút ngỡ ngàng... là tháng Năm đấy ư?NhẹKhẽMà đau...