Nhìn ra ngoài trời thấy mọi thứ cứ sáng nhờ, nhẹ bẫng. Giờ, chắc nửa đêm. Tôi bỗng nghe cha mẹ tôi rì rầm trong buồng: “Cán bộ xã thằng nào bụng cũng phưỡn ra, sao cậu ấy cứ tóp vào như chó đói. Cái làng này không hiểu rồi sự thể thế nào!”. Đêm vắng, tĩnh mịch quá. Tôi biết, cha mẹ lại nói về cậu Ngàn tôi. Mẹ là chị, sau đến cậu Điền, cậu Ngàn. Út vậy nhưng cậu Ngàn chỉ kém cậu Điền hai tuổi. Ngày cha tôi đưa cả nhà từ thị xã Phú Thọ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tháng ngày đã qua Tháng ngày đã qua TRUYỆN NGẮN CỦA PHAN ĐÌNH MINH- Nhìn ra ngoài trời thấy mọi thứ cứ sáng nhờ, nhẹ bẫng.Giờ, chắc nửa đêm.Tôi bỗng nghe cha mẹ tôi rì rầm trong buồng: “Cán bộ xã thằng nào bụng cũng phưỡn ra,sao cậu ấy cứ tóp vào như chó đói. Cái làng này không hiểu rồi sự thể thế nào!”.Đêm vắng, tĩnh mịch quá. Tôi biết, cha mẹ lại nói về cậu Ngàn tôi. Mẹ là chị, sau đến cậuĐiền, cậu Ngàn. Út vậy nhưng cậu Ngàn chỉ kém cậu Điền hai tuổi. Ngày cha tôi đưa cảnhà từ thị xã Phú Thọ về quê, cậu Ngàn, cậu Điền ra tận ga Cẩm Chinh đón, sau này tôibiết, cậu Ngàn ra đón chỉ vì mẹ hứa cho cậu cái quần xi-mi-li cha tôi mặc chật. Việc đầutiên về đến nhà là cậu Ngàn hỏi quần đâu, cậu nằng nặc đến mức mẹ tôi phải bới tungđống đồ đạc để tìm quần đưa cậu trước khi đưa cái áo cánh lụa biếu bà ngoại. Gió mùa khô giá chèo chẹo thổi đẫy ba tháng, khi chiếc lá bưởi cuối cùng rụng thay vàolộc chồi kèm những bông hoa thơm ngát sớm đón cái nóng đầu mùa chói chang thì bàngoại bấm đốt vừa chớm tháng đẻ cậu Điền. Không cần đợi xã gọi, cậu làm đơn xungphong đi bộ đội. Mà cậu viết đơn lúc nào bà ngoại không biết. Lúc này trông cậu caonghêu, chắc đinh. Hôm khám tuyển, trời nắng to, rội xém đầu hè. Cậu đi chẳng mũ nóngì, trưa chặt mới về. Bà ngoại giật thột khi cậu phăm phăm vào ngõ. Cậu gạt mồ hôi,vênh mặt với bà:“Đặc công cạn”. “Đặc gì thì cũng xông vào mũi tên hòn đạn”. “Cả trămkhám tuyển mới được vài thằng trúng đặc công, U này”. Bà ngoại chẳng nói thêm câunào, ho khục khục, bước ra ôm cho con trâu ôm cỏ.Cậu Điền đóng quân ở Cầu Cất, cách nhà mươi cây số. Tuần nào, tôi cũng được cha chođi thăm. Vài tháng huấn luyện, cậu Điền càng rắn rỏi ra. Nhìn cậu, tôi nghĩ ngay đến câynhíp ôtô thợ rèn đầu làng nung làm dao rựa thửa. Chiến trận sẽ là nơi tốt nhất để cậuquăng vào. Và lúc đó tôi luôn tin không có súng đạn nào có thể xuyên thủng da thịt cậuĐiền tôi. Đôi lần cậu được về thăm nhà vài tiếng đồng hồ. Cậu nói kỷ luật quân độikhông cho ở nhà lâu. Lần nào về, cậu chỉ có mỗi việc múa võ rồi phóng người qua chiếcdây phơi căng trước sân rồi đến bữa, xếp bằng đánh thông lèo bẩy bát cơm độn khoaikhô. Huấn luyện được bốn tháng thì cậu đi B. Nghe tin, bà ngoại ngồi thụp xuống chânđống rơm ôm mặt. Bà biết chắc cậu ra trận sẽ hy sinh, vì tính cả hổ chẳng kiềng gì. Chatôi và cậu Ngàn mượn xe đạp tức tốc phóng sang Cầu Cất thì cậu Điền đã lên ôtô từ gàgáy. Hai nắm cơm nếp bà tôi thổi gói để cha đưa cậu Điền ăn đường bẹt dính, nhão nhoẹttôi nhai muốn trễ hàm.Nhà tôi lúc này được xã cắm đất ra đầu làng không phải ở nhờ bà ngoại nữa. Đầu làngvắng và chống chếnh. Những đêm mát giời, cửa sổ nhà tôi cứ bời bời gió từ đồng Dócthổi về; hôm có bão to, nhà tôi đón trọn mưa bão đùng đùng; những đận nóng gắt cháytáp ngọn tre nhà tôi cũng chang chang nắng ngoài đồng Dóc rội về... cậu Ngàn đã choaichoai, rồi cập kê tuổi khám nghĩa vụ. Cậu Ngàn nhỏ con nên không trúng đặc công, vàobinh chủng vận tải, học lái xe ở Ba Vì. Cha và tôi chỉ lên thăm được hai lần vì cậu đóngquân xa quá. Khác với lần đi bộ đội của cậu Điền, bà ngoại không khóc nhiều. Mỗi bậncậu Ngàn về, bà hay dặn dò về đường ăn nết ở. “Đi bộ đội là xông vào trận tuyền, chứđâu có rỗi rãi chơi bời mà u dặn nhiều điều thế”. Nghe bà nói, cậu Ngàn lại nhăn nhó.Mưa rào đến sớm kéo cá dưới đầm Lô lên đồng Dóc vật đẻ. Lúa thì con gái. Tôi cứ trựcđầu bờ những tràn ruộng trũng chờ cá quẩn là phi nơm xuống. Mẻ úp nào cũng được vàicon chép. Mùa nước tràn đồng năm đó, tôi úp được nhiều cá lên vật đẻ lắm. Có hôm đầysồng. Cha lại sai tôi mang biếu bà ngoại con chép hàng cân. Lúc hoa bưởi vườn bà ngoạitàn, chúm chím những quả bưởi non bằng quả chanh thì được tin miền Nam hoàn toàngiải phóng. Việc đi B của cậu Ngàn thảnh thơi hơn nhiều so với cậu Điền. Cậu Ngàn lênxe lái một lèo vào đến Sài Gòn vì đúng dịp tổng tiến công năm 1975, giải phóng đâu, cậuđi vào tiếp quản đấy. Sen làng tàn rồi mướt vẫn không thấy tin tức cậu Điền. Trên đườngNăm Bê thỉnh thoảng lại có chú bộ đội khoác ba nô nặc nè, đằng sau buộc chiếc khung xeđạp i nox nhẵn thín kèm con búp bê to, mắt xanh, lông mi cong vút, đứng thì mở, đặt nằmxuống thì nhắm. Nhìn con búp bê tôi cứ đỏ văng mặt vì cái váy của nó cũn cỡn, hững hờquá. Mỗi ngày qua đi là một ngày bà ngoại và mẹ lo nghĩ héo hon. Tôi thì cứ chờ cậuĐiền sẽ đeo súng lục, ngồi trên ôtô, đằng trước treo băng rôn... Rồi đùng một cái có tincậu Điền nghỉ dưỡng ở trại ăn dưỡng Chí Linh. Cậu bị trấn thương sọ não, ra Bắc gầnmột năm mà cậu chẳng hề báo cho nhà biết. Làm trong họ đồn thổi cậu mất tích, ngườithì bảo cậu lĩnh nhiệm vụ đặc biệt, đang ở tận nước ngoài. Có người dựng chuyện cậutheo địch, bây giờ đã bị bắt giam.Ngày cậu Điền về làng tuy không ngồi trên ôtô có băng rôn khẩu hiệu nhưng vẫn in đậmtrong tôi về hình ảnh một người anh hùng. Cậu khoác chiếc ba lô con cóc nhẹ tênh, mấytúi bên cạnh đựng chật huân ch ...