Nó ra đời lúc đất trời đang nổi cơn giông bão. Mưa xối xả. Gió giật ầm ầm, tốc bay mái tranh vướng vào các ngọn cây quanh nhà tạo thành những hình thù kỳ quái. Bốn bức vách trét bằng đất trộn rơm khô bị nước ngấm vào bắt đầu tróc ra rơi từng dề xuống nền nhà lỗ chỗ. Út Hận như con mèo mướt mưa, tay cầm chiếc đèn bão vừa chạy vừa bám víu những ngón chân thật chặt xuống nền nhà. Anh vác khúc cây ráng leo thật nhanh lên chái nhà để kịp giằng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thằng Nghẻo Thằng Nghẻo TRUYỆN NGẮN CỦA BÙI VĂN TUẤNNó ra đời lúc đất trời đang nổi cơn giông bão. Mưa xối xả. Gió giật ầm ầm, tốc bay máitranh vướng vào các ngọn cây quanh nhà tạo thành những hình thù kỳ quái. Bốn bức váchtrét bằng đất trộn rơm khô bị nước ngấm vào bắt đầu tróc ra rơi từng dề xuống nền nhà lỗchỗ.Út Hận như con mèo mướt mưa, tay cầm chiếc đèn bão vừa chạy vừa bám víu nhữngngón chân thật chặt xuống nền nhà. Anh vác khúc cây ráng leo thật nhanh lên chái nhà đểkịp giằng những tấm tranh cuối cùng đang còn sót lại. Và đó cũng là chỗ duy nhất trongnhà không bị dột, vừa đủ kê cái chõng tre cho vợ anh nằm bên bà mụ già đang lui cui laumình cho em bé. Bỗng chốc, tiếng cười trong nhà chợt rộn hẳn lên, át cả tiếng mưa bãođang gầm rú ngoài trời.Suốt mấy ngày liền Út Hận cứ ru rú trong nhà canh thằng nhỏ, mặc cho cây cối trongvườn gãy đổ nằm ngổn ngang, cửa nhà xác xơ hoang tàn sau cơn bão. Với anh, lúc nàythằng cu là trên hết. Nhiều lúc hứng chí, anh ngửa mặt lên trời la lớn:- Ông trời ơi! Út Hận tôi quanh năm sống lang bạt đó đây, chỉ biết làm thuê làm mướnsống qua ngày, vậy mà giờ đây tôi cũng được lên chức làm cha rồi! Khà khà khà…Song, nụ cười hạnh phúc ấy không đọng lại được lâu trên đôi môi của họ. Thay vào đó, lànỗi lo ngày càng nhiều khi thằng nhỏ có những biểu hiện khác thường theo năm tháng.Lúc mới sinh, một hai tháng đầu trông nó thật dễ thương và bụ bẫm. Ngày nó đầy tháng,dù nghèo rớt mồng tơi, nhưng họ cũng ráng sửa sọan cúng một mâm đầy đủ các món theođúng phong tục tập quán của xóm làng. Trước là để tạ ơn trời đất đã ban cho họ thằng cuđầu lòng. Sau thì cầu xin cho nó luôn được bình an, lớn nhanh, thông minh và khoẻmạnh. Vậy mà đến tháng thứ tư, thứ năm, thứ mười, nó vẫn cứ nằm yên trên giường, toànthân bất động…Nó mắc phải căn bệnh bại não bẩm sinh trước lúc ra đời, vậy mà cha mẹ nó không hề haybiết. Cũng đúng thôi! Vì cả hai đều dốt đặc chẳng biết tí gì về việc chăm sóc sức khoẻcho thai nhi. Ở cái làng quê heo hút này xưa nay vốn vậy. Đa số những người mang thaicó mấy ai đi đến bệnh viện để được bác sĩ thăm khám định kỳ. Giá như mẹ nó đượcnhững người làm công tác chuyên môn, chịu khó xuống tận vùng quê hẻo lánh này tư vấnngay từ đầu thì hay biết mấy. Và giá biết trước nó bị bại não từ khi còn trong bụng mẹ,thì nó đâu phải chịu kiếp sống vật vã thế này. Nhưng thôi! Âu cũng là số phận…- Không biết kiếp trước tui ăn ở có thất nhơn thất đức với ai không mà ông trời bắt tội tuinhư thế.Út Hận vừa tự trách mình vừa nhìn trân trân vào đứa con tật nguyền mà xót xa cho cuộcđời này.Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi. Đến khi thằng nhỏ lên ba tuổi, thì cơ thể nó dường như khôngphát triển gì thêm mà còn teo tóp lại. Suốt ngày nó chỉ biết nằm yên, hai mắt nhìn bângquơ vào khỏang không bất định. Nó không biết nói mà chỉ biết khóc và nhỏen miệng cườimỗi khi có ai đó cho vào mồm miếng bánh. Đầu và mặt nó lúc nào cũng vặn xoắn sangmột bên, nên mọi người đặt cho nó cái tên là thằng Nghẻo…Tuy không biết nói, nhưng nó cũng hiểu được phần nào khi nghe người ta nói về mình,điều đó thường biểu hiện qua đôi mắt và nụ cười của nó. Có một lần ai đó trêu đùa:- Ơ! Thằng Nghẻo xấu quá! - Nó cụp mắt xuống tỏ vẻ buồn rầu.- Ơ! Thằng Nghẻo hư quá! - Mắt nó đưa qua đưa lại ra chiều giận dỗi.Rồi họ lại khen:- Thằng Nghẻo đẹp trai quá ta! - Nó nhoẻn miệng cười tít mắt.- Thằng Nghẻo ngoan nhứt nhà! - Mắt nó liền hướng về mọi người với cái nhìn rạng rỡ…Những niềm vui bình dị đến với nó quá ư ít ỏi, không đủ bù đắp một phần nhỏ nhoi trênnỗi đau mà nó đang gồng mình gánh chịu. Người nó tựa cây xương rồng nằm chỏng chơkhô đét, đang thoi thóp chống lại cái nắng khắc nghiệt trên vùng đất khô cằn. Nó co cứngliên tục, lâu ngày làm cho hai bàn tay, bàn chân co quắp lại. Các cơ bàn chân, bàn tay vàmặt của nó thường có những cử động một cách vô thức, chậm chạp và ngoằn ngoèo. Rấtnhiều lần, khi lên cơn co giật nó đưa cả bàn tay vào miệng cắn đến bật cả máu tươi. Quacơn, nó mới thấm được cái đau nên bắt đầu khóc la rên rỉ. Mỗi lần chứng kiến cảnh đớnđau quằn quại của con, cha nó thốt lên:- Chỉ có cái chết mới giúp con thóat khỏi kiếp nạn này! Để cha tiễn con lên đường, dù cóhậu quả ra sao ta cũng sẵn sàng gánh chịu!Hét xong, gã đưa bàn tay to đùng, sần sùi lên cổ nó siết chặt. Hơi thở của nó cứ yếu dần,yếu dần, cả người bắt đầu tím tái, tay chân co rúm lại. Khỏanh khắc giữa sự sống và cáichết của nó chỉ còn tính bằng giây. Chợt từ sâu trong khóe mắt, hai giọt nước nóng hổitrào ra lăn dài xuống gò má nhăn nheo của nó. Mắt nó nhìn gã lờ đờ như van lơn trongtuyệt vọng. Thấy vậy, gã liền giật bắn người, buông tay, lùi về phía sau run rẩy. Rồi gãnhào tới ôm thật chặt nó vào lòng nói trong tiếng nấc:- Cha… cha xin lỗi con! Hãy tha lỗi cho cha Nghẻo nhé!Sau lần đó, cha nó mới cảm nhận hết sợi dây linh thiêng níu kéo giữa sự sống và cái chếtmỏn ...