Danh mục

Thành phố màu đại dương

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 256.20 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi trở về thành phố B. khi mùa hè đã tới. Bức tượng người lính cứu hỏa đứng ở quảng trường giữa khu phố P. và phố L. vẫn nghiêm trang không thay đổi. Nét mặt vừa cam chịu vừa kiêu hãnh, vừa đau đớn lại vừa thản nhiên, như chấp thuận mọi lẽ đời mà không một lời đắn đo hay chất vấn. Những con chim bay từ phía nào đó của mặt đất không bị lở lói bởi bàn tay thô bạo của con người, tản ra rồi đóng dấu lại những vệt sẫm trên bầu trời có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thành phố màu đại dương Thành phố màu đại dương TRUYỆN NGẮN CỦA KHÁNH PHƯƠNGTôi trở về thành phố B. khi mùa hè đã tới. Bức tượng người lính cứu hỏa đứng ở quảngtrường giữa khu phố P. và phố L. vẫn nghiêm trang không thay đổi. Nét mặt vừa camchịu vừa kiêu hãnh, vừa đau đớn lại vừa thản nhiên, như chấp thuận mọi lẽ đời mà khôngmột lời đắn đo hay chất vấn.Những con chim bay từ phía nào đó của mặt đất không bị lở lói bởi bàn tay thô bạo củacon người, tản ra rồi đóng dấu lại những vệt sẫm trên bầu trời có ánh nắng rực rỡ. Cáinắng xô đẩy, cắt gọt làn không khí mát mẻ từ đêm còn ẩn trong các ngõ nhỏ, như cái bàocủa thợ mộc hung hăng cắt gọt lớp vỏ gỗ. Tất cả vây lấy tôi, ập vào làn da bằng nhữngđợt sóng vô hình li ti làm lan đi khắp cơ thể cảm giác nhồn nhột.Tôi mở cửa vào nhà. Cảm giác vừa yêu thương vừa xa lạ. Cứ như những đồ vật trong thờigian tôi vắng đã tự sống một cuộc đời khác của chúng. Dưới những tấm vải phủ kia, linhhồn của bộ sopha, tủ commot, đèn chụp, tủ áo, chiếc máy may… đã lặng lẽ dời đi, đếnsống và hoạt động, vui chơi huyên náo ở một miền đất khác, có ánh nắng và những ngườichủ đáng mê khác. Cũng có thể linh hồn chiếc máy may hay tủ áo gặp phải một ngườichủ ghẻ lạnh, lắm điều, lúc đó chúng sẽ bị hắt hủi dèm pha không thương tiếc.Tôi bỏ hành lý ngay giữa phòng khách, mở cửa ra sân. Khoảng vườn nhỏ hiếm hoi nằmdọc theo mặt bên của căn nhà, chỉ rộng chừng một bước chân, nối tiếp vào khoảng sânsau lớn hơn tấm nệm. Màu xanh làm tôi lóa mắt. Những thân cây cao lêu nghêu ngảnghiêng trong gió. Rau diếp, cải xoăn, kinh giới, húng quế, vườn rau thơm của tôi trongsuốt mấy tháng qua đã lớn lên kinh ngạc. Không hề có bàn tay ai chăm lo, chúng cũng tựlớn lên trong một cuộc đời khác, không cần tôi để mắt, tưới bón, tỉa lá úa, bắt sâu, hay âuyếm vỗ về. Cành lá kinh giới xanh mướt bên những ngọn húng quế đã trổ hoa tím phớtkhẽ đung đưa như hân hoan reo lên: “Mẹ nhìn chúng con này, chúng con cao lớn và sungsướng biết bao. Mẹ có khỏe không? Chúng con vui chơi quên cả tháng ngày!”. Nguồnsống man dại thấm thía trong từng đốt thân, nhành lá, thổi những cái cây bé nhỏ tộinghiệp của tôi, vốn chỉ sinh sống và ra hoa là là sát miệng chậu trở thành những tênkhổng lồ ẻo lả choáng váng với hình vóc của chính mình, xanh tươi đến nhức mắt.Trong bó thư từ mà tôi mang vào nhà lúc nãy có hóa đơn tiền nước của tháng trước khitôi dời xa căn nhà. Phiếu thanh toán một vài khoản mua lặt vặt. Và bức thư.Tôi bước tới mở vòi nước. Dòng nước òa ra, xối như thác xuống mặt bồn rửa bằng nhôm,rồi mang âm thanh róc rách truyền đi khắp căn nhà. Tiếng nước chảy vang động trongbốn bức tường, cuồn cuộn lay giật bầu không khí vắng lặng. Tiếng nước chảy mách chotôi, lúc này đang nín thở vì cảm giác chấn động, rằng đây là nơi tôi đã từng sống, từngsướng vui hay điên cuồng giận dữ, từng ngốn ngấu những mảnh vui buồn, ngớ ngẩn, philý của đời tôi, từng hút cạn kiệt sinh lực của mình hay của một cuộc đời nào khác, từngnổ tung ra trong những trò náo động cuồng nhiệt. Tôi đã sống, và bây giờ, đang ngờ ngợsống.Phiên bản 1Tôi xé mép phong thư.Diệu Hương thân,Mình không biết cậu có đọc được bức thư này hay không, nhưng mình vẫn viết vì ngoàicậu ra, mình không biết phải hướng ý nghĩ của mình tới ai, và còn ai cảm nhận được nónữa không. Mình không biết hiện tại cậu đang ở đâu. Hai năm trước cậu ghé T. và chúngmình gặp nhau ở phố M., mình biết cậu đi tìm mình theo những chỉ dẫn của A. cậu bạnhọc chung với 2 đứa trước đây. Chúng ta đã cùng kéo về căn nhà nhỏ của mình nằm bêncạnh khu rừng phong oshidu, cùng ăn món trứng cá chiên và salad thịt bò rau cải. Tiệctùng đến nỗi ăn xong mình không đứng dậy được, vì ít khi nào mình cảm thấy ngon miệngđến thế. Mình có việc qua B. và gọi điện cho cậu theo số điện thoại cậu đưa từ lần đó.Nhưng không có ai nhấc máy. Buổi tối mình gọi lại cũng vậy. Hôm sau cũng vậy. Mìnhnghĩ có lẽ số điện thoại cậu đưa không có thật. Nó nối vào một cõi nào đó không cần trảlời điện thoại mà người ta vẫn biết về nhau. Cậu vẫn biết về mình. Khi tới B., mình tìmtheo địa chỉ cậu đưa, tới đây. Nhà không có ai. Mình hỏi thăm vợ chồng người hàng xóm,họ nói có biết một phụ nữ châu Á nhưng không biết tên cậu. Mình không tin cậu thực sựsống ở đây. Căn nhà này có lẽ chỉ lưu lại hình bóng của cậu thôi, còn cậu đã từ lâuchuyển đi nơi khác. Mình không tin cả chuyến thăm của cậu đến T. hai năm trước là cóthật. Đó chỉ là hình bóng cậu. Còn mình, cũng đã lạc trong cõi xa xăm nào đó, chúngmình gặp nhau chỉ là ảo ảnh của những cái bóng từ nhiều chiều thời gian khác nhau.Nếu cậu đọc được thư này thì xin hãy gọi điện cho mình. Số….. Mình sắp trở về nơi màtừ đó mình đã đến tìm cậu, lúc này. Nhưng mình sợ rằng mình không đủ sức để trở vềđúng nơi đó. Mình sẽ chỉ gặp cái bóng của căn nhà và cái bóng cuộc sống cũ của mình ởnơi nào đó giữa chặng hành trình đáng ra phải có. Mình sẽ dừng lại đó, nấ ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: