Thông tin tài liệu:
Có những sự thật lòng phải đi kèm điều kiện, như vậy người ta gọi là nịnh bợ. ***Trong buổi uống cà phê thường lệ vào buổi sáng, vụ trưởng Crôm vô tình nói rằng ông ta và vợ có vé đi xem hát tối nay, nhưng không biết gửi con lại cho ai bây giờ..- Anh đừng lo - Vụ phó Lai-ôx nói - Tôi và vợ tôi đằng nào cũng không có chương trình vào tối nay. Thậm chí còn nghĩ mãi xem có việc để làm cho đỡ buồn không. Như vậy, chúng tôi sẽ trông con...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thật lòngThật lòngCó những sự thật lòng phải đi kèm điều kiện, như vậy người ta gọi lànịnh bợ. ***Trong buổi uống cà phê thường lệ vào buổi sáng, vụ trưởng Crôm vô tìnhnói rằng ông ta và vợ có vé đi xem hát tối nay, nhưng không biết gửi conlại cho ai bây giờ.- Anh đừng lo - Vụ phó Lai-ôx nói - Tôi và vợ tôi đằng nào cũng không cóchương trình vào tối nay. Thậm chí còn nghĩ mãi xem có việc để làm chođỡ buồn không. Như vậy, chúng tôi sẽ trông con cho anh chị.- Nhưng như vậy sợ làm phiền anh chị quá.- Trời ơi, anh cứ nói thế. Như thế càng thêm vui. Chúng tôi phải biết ơnanh chị mới phải. Hơn nữa, thú thật với anh, đó là vì tình yêu của tôi đốivới anh, yêu như một người anh, một người đồng nghiệp...Ngày thứ sáu, vụ trưởng Crôm lại than phiền rằng ông ta định đi thành phốĐi-e-rơ thăm mẹ vợ, nhưng xe ô tô lại bị hỏng máy, chẳng hiểu hóc cái gìở cầu sau...- Anh đừng lo - Lai-ôx nói một cách sốt sắng - Tôi và vợ tôi cũng định điĐi-e-rơ vào ngày thứ bảy tới, để xem triển lãm về hàng dệt. Tiện thể chúngtôi sẽ chở anh chị đi.- Tôi biết cảm ơn anh thế nào bây giờ - Vụ trưởng nói với một vẻ thân mật- Nhưng xin anh nói thật cho tôi biết, tại sao anh tốt bụng đối với tôi nhưvậy?- Có gì đâu. Như tôi đã nói với anh lần trước - Lai-ôx để bàn tay lên chỗtrái tim - Tôi rất yêu mến anh. Không phải như cấp dưới đối với cấp trênmà như con người đối với con người.Sau chuyến đi Đi-e-rơ được ít lâu, một lần trong nhà ăn, vụ trưởng Crômlại than phiền rằng ông ta một mình thật không biết làm cách nào để có thểchăm sóc được mảnh vườn ở ngoài biệt thự.- Anh thật lạ lùng, thật là con người kín đáo - Lai-ôx phê phán một cáchthẳng thừng. Tại sao cho tới nay tôi không hề thấy anh nói gì về cái biệtthự với mảnh vườn của anh cả. Tôi và các con tôi chỉ biết cảm ơn anh nếunhư anh cho phép chúng tôi được lao động ngoài trời để hít thở không khítrong sạch. Chứ không suốt ngày ngồi trong văn phòng mãi, cái lưng nóđã sắp sửa thành dấu hỏi rồi. Thế mà không thấy anh nói gì cả.- Xin cảm ơn anh lắm lắm, anh Lai-ôx thân mến. Điều này đối với tôi sẽ làmột sự giúp đỡ vĩ đại đấy. Tôi biết trả ơn anh bằng gì bây giờ?- Ồ, thủ trưởng cứ nói ơn với huệ gì thế? Chính tôi và gia đình tôi phảicảm ơn thủ trưởng mới phải.Nhưng đến một tháng sau, vụ trưởng Crôm được thuyên chuyển đi cơquan khác. Một hôm, ông ta trở lại cơ quan cũ để lấy giấy tờ gì đó. Tìnhcờ, Crôm gặp lại Lai-ôx, người vụ phó của mình ngoài hành lang.- Hay quá! Trời run rủi cho mình gặp lại cậu - Crôm mừng rỡ nói - Tôi địnhđến hỏi mượn chiếc khoan tay chạy bằng điện một ngày chủ nhật đượckhông?- Khoan điện à? - Lai-ôx ngập ngừng hỏi lại - Anh hiểu cho. Cái thứ dụngcụ đắt tiền đó, thật khó mà bạ ai cũng cho mượn.