Rồi thầy giở đến trang giấy tôi vừa viết xong, một dòng chữ to màu đỏ nổi lên: "Thầy ơi, em yêu thầy!". Liếc nhìn, tôi thấy mắt thầy trố lên, rồi nghĩ bụng phen này thì thầy "hết nước" rồi. *** Là đứa học sinh tinh nghịch nếu không muốn nói là "siêu quậy", tôi cũng không ngờ khi mình được xếp vào lớp chọn vào đầu năm học lớp 10. Lọt vào trong một lớp toàn "siêu nhân" suốt ngày lo học và học, còn tôi nổi bật là "một nữ tướng cướp" của lớp, siêu quậy và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thầy của tôiThầy của tôiRồi thầy giở đến trang giấy tôi vừa viết xong, một dòng chữ to màuđỏ nổi lên: Thầy ơi, em yêu thầy!. Liếc nhìn, tôi thấy mắt thầy trốlên, rồi nghĩ bụng phen này thì thầy hết nước rồi. ***Là đứa học sinh tinh nghịch nếu không muốn nói là siêu quậy, tôi cũngkhông ngờ khi mình được xếp vào lớp chọn vào đầu năm học lớp 10. Lọtvào trong một lớp toàn siêu nhân suốt ngày lo học và học, còn tôi nổi bậtlà một nữ tướng cướp của lớp, siêu quậy và siêu nói chuyện.Tôi nghĩ ra đủ thứ trò để thỏa mãn sự hiếu kì, ngang bướng của mình.Cũng chính vì điều đó mà đã gây ra cho tôi không ít rắc rối và tôi đã nhậnđược những bài học thật thích đáng.Ba mẹ tôi lúc nào cũng đề ra những mục tiêu để tôi phải đạt được như: đạtdanh hiệu học sinh giỏi, được học bổng, sau này phải đậu vào ĐH NgoạiThương... Thực ra thì đó là những mục tiêu chính đáng. Tôi vốn có tư chấtthông minh, tuy nhiên do nghịch ngợm, lêu lổng nên tôi chẳng đoái hoài gìđến mấy cái thành tích đẹp đễ ấy.Vào năm lớp 10, cô giáo dạy văn chủ nhiệm lớp tôi. Tính cô hiền khô lạicàng làm cho cái tính quậy của tôi có cơ hội được lộng hành. Bản tínhcủa tôi vốn là thế nhưng được cái làm việc gì tôi cũng rất vô tư, nhiệt tình,nhất là các phong trào của lớp, của trường hay các phong trào tìnhnguyện nên cũng được nhiều bạn quý mến.Ba mẹ đã không ít lần can thiệp để mong giảm dần cái bản tính như connít của tôi, nhưng dường như chẳng ăn thua gì. Bận việc ở cơ quan nêndần dần ba mẹ cũng đến nản với tính khó bảo của tôi. Vào lớp chọn màchẳng mấy khi chuyên tâm đến việc học hành của mình, hậu quả tất yếu làtôi lê lết qua lớp 10 với kết quả cuối năm chỉ đạt trung bình nhưng tôi thìthấy khoái chí lắm với những chiến công oanh tạc của mình.Đến năm 11, khi đó thực sự tôi nghĩ là một điều xui xẻo vì cô giáo chủnhiệm chuyển trường và thay vào đó là một thầy giáo dạy Toán: thầy Hiếu.Nghe đâu thầy là một giáo viên dạy giỏi và rất nghiêm. Nhưng phải côngnhận rằng thầy còn rất trẻ và đẹp trai nữa. Có lúc nghĩ, có lẽ đây là thửthách để mình có thể năng cao đẳng cấp chăng. Rồi lại cười thầm mộtmình dù trong lòng vẫn có một chút gì đó hoang mang. Lớp tôi chuyên vềkhối A, lại được thầy giáo giỏi Toán chủ nhiệm nữa nên bọn nó cứ nhưdiều gặp gió vậy.Mấy ngày đầu, tôi âm thầm quan sát và tất nhiên là chưa có hành động gìđáng chú ý. Rồi đến một hôm, có tiết đầu của thầy vào buổi sáng, tôi đãcẩn thận chuẩn bị kế hoạch tác chiến. Từ rất sớm, tôi cùng mấy bọn contrai thường hay chơi thân (tất nhiên là khác lớp), nhờ chúng bất một consâu chuối rõ to và gói vào trong một bọc giấy có đề dòng chữ: Bạn là mộtngười rất may măn, xin nhận lấy phần quà này.Tôi còn gắn lên một chiếc nơ nhỏ nhỏ xinh xinh nữa chứ. Hớn hở cầm góiquà trên tay và nhân cơ hội chưa có ai đến lớp, tôi đặt nó vào trong hộcbàn của cái Oanh- một đứa sợ sâu nhất trên đời. Đắc chí, tôi cười nắc nẻtrong lòng và chỉ chờ trò vui để xem.Lớp vào học. Thầy đến và bắt đầu giảng bài. Một tiếng la hét kinh thiênđộng địa: A..a..a..a....! rồi sau là tiếng khóc thảm thiết làm cả lớp náoloạn. Oanh ngồi trân trân trước một con sâu chuối đang bò lổm ngổm trênbàn. Lớp tôi, ai nấy cũng phải cười lăn cười bò. Một vài ánh mắt nhìn vềphía tôi nhưng tôi làm ngơ đi như thể mình chẳng hay biết gì. Riêng thầy,bình tĩnh ngừng giảng bài và bảo một bạn nam bắt con sâu đi. Thầy hỏivới một giọng nghiêm khắc khác thường: Ai đã bày ra trò này?Cả lớp im re không một ai lên tiến. Tôi hỏi em nào bày ra trò này hãyđứng lên nhận lỗi?. Chỉ có một vài tiếng xì xào bàn tán. Tôi vẫn ngồi thảnnhiên và tất nhiên là chẳng có ai đứng lên cả.Rồi những ngày sau đó, tôi liên tục oanh tạc lớp bằng những trò ma quáikhiến lớp lúc nào cũng rối cả lên. Thấy mà ngộ. Đối với tôi, kiếm trò chọcmấy con mọt sách trong lớp là chuyện dễ như trở bàn tay. Và rồi, nhữngchuyện ấy đều được bẩm báo đầy đủ đến tai thầy và hình như đã có mộtvài sơ hở của tôi để mấy đứa phát hiện ra. Tuy nhiên, tôi nghĩ, thầy có bắttận tay mình được đâu mà sợ. Tôi chờ xem thầy sẽ xử trí thế nào, nghebảo thầy nghiêm khắc lắm cơ mà.Vậy mà những ngày sau đến lớp thầy vẫn say sưa giảng bài, không đảđộng gì đến mấy trò ranh mãnh của bọn nhất quỷ nhì ma chúng tôi. Có lầnđang giảng bài, bất ngờ ánh mắt thầy nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lảng điquay sang hướng khác. Linh tính mách bảo cho tôi thấy thầy đã biếtchuyện gì rồi. Tôi bắt đầu hơi run khi phải đối mặt với ánh mắt đó, mà thựcra thì thầy chưa làm gì tôi cả. Rồi đâu lại vào đấy, tôi vô tư chẳng lo nghĩgì thêm.Rồi đến một hôm, cái vận đen cũng tìm đến tôi. Sáng hôm ấy vừa lên lớp,thầy bảo ngay là kiểm tra bài cũ. Bất thần trong giây lát, tôi sực nhớ rahôm trước, thầy đã dặn là hôm nay kiểm tra bài cũ nhưng và tối qua đisinh nhật cậu bạn nên tôi quên khuấy đi mất. Tôi quay ngang, quay dọcmượn vở đứa bạn liệu thầm trong bụng phải chép đến tốc độ tối đa có thể.Nhưng thôi rồi, đâu có kịp nữa. Cái tên Ho ...