San ghi nhớ từng lời thầy Mườøi nói. Hai người trở về phòng khách. Đêm nay trăng thực tròn, có lẽ là đêm mười sáu thì phải. Ánh trăng soi rõ đường đi nên không cần đèn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thế giới bùa ngãi - Phần 3 Phần 3San ghi nhớ từng lời thầy Mườøi nói. Hai người trở về phòng khách.Đêm nay trăng thực tròn, có lẽ là đêm mười sáu thì phải. Ánh trăng soi rõ đường đi nênkhông cần đèn.Về tới phòng khách, thầy Tư và Lệ đang ngồi uống nước trà. Thầy Mười bảo Lệ:- Bây giờ cô theo thầy San đi thỉnh ông Tổ đi. Có lẽ chúng tôi ngồi đây uống nước tràmột lúc rồi phải đi ngủ thôi. Tụi tôi không thức khuya chờ đâu. Cô biết chỗ ngủ rồiphải không?Lệ gật đầu, thưa:- Dạ, phòng con đã sửa soạn xong rồi, con ngủ ở cái trái bên kia với chị Ba.Thầy Mười gật đầu, nhìn San nói:- Còn thầy San ngủ ngoài tấm phản sau tủ quần áo này. Cái giường đó chỉ vừa mộtngười nằm thôi. Tôi thường để cho mấy con bệnh nghỉ đêm ở đó, thầy ngủ tạm nhé.San lật đật nói:- Dạ, dạ con ngủ đâu cũng được mà.- Thôi, bây giờ thầy dẫn cô Lệ đi thỉnh ông Tổ ra cho tôi đi. Cũng sắp tới giờ bắpchuối chẩy nước ra rồi đó.San cầm đèn pin và túi vải đi ra vườn. Lệ lật đật theo chàng ngay.Sợ Lệ không nhìn rõ đường, San rọi đèn cho nàng đi. Khi tới cây chuối luyện phép,chàng bảo Lệ:- Tới rồi, cây chuối này đây.Lệ nhìn quanh vườn chuối nói:- Chỗ này dễ sợ quá thầy San ơi.San nghe những tầu lá chuối cọ vào nhau kêu sào sạt cũng ơn ớn, chàng nói:- Nếu bảo tôi giờ này ra đây một mình, coi bộ không ham rồi đó. Nhất là ở đây gần amthờ phượng của thầy Mười quá!Lệ đứng gần lại San hơn, hỏi:- Tại sao vậy?- Tại cô không biết; thầy Mười nổi tiếng về nuôi Thiên Linh Cái.Lệ tò mò hỏi:- Thiên Linh Cái là cái gì vậy hả thầy San?San thực thà nói:- Thiên Linh Cái là cái bào thai sắp sanh. Người ta trục ra, đem ngâm rượu luyện phép.Nghe nói thầy Mười có ba con; hai trai, một gái. Tụi nó thành quỉ rồi. Thầy Mười cóthể sai khiến hồn chúng thoát ra khỏi hủ rượu, chui ra ngoài đường được...Chưa nói dứt câu, San giật mình vì Lệ đã nhẩy sổ lại, ôm cứng lấy chàng. Chân taynàng run lẩy bẩy. San cố gỡ nàng ra nhưng không được. Lệ rên rỉ:- Thầy San ơi, về đi. Em... em.. không dám ở đây đâu.San nghe Lệ nói chới với, bảo nàng:- Về sao được. Hôm nay là ngày quyết định sự hoàn tất một trăm ngày của thầy Mười.Tụi mình muốn ra đây luyện phép chứ thầy Mười có ép ai đâu. Nếu để thầy Mườithất bại vụ này. Bộ cô yên được với ông đó hay sao? Lúc đó tôi chỉ sợ cả ba con ThiênLinh Cái cùng bò vô nhà cô một lượt, đừng hỏi tại sao sui.Lệ ré lên:- Trời ơi... Thầy còn hù em nữa hả!- Tôi không có hù cô đâu. Thầy Mười thành danh nhờ vụ đó cô không biết sao?- Nếu vậy thì... chúng mình làm gì làm lẹ lẹ lên, rồi về có được không thầy San?- Tôi đâu có ham ở đây, nhưng mà mình phải chờ cho bắp chuối chẩy nước ra đã.- Tới bao giờ nó mới chẩy nước ra hả thầy?- Chắc cũng sắp rồi. Chúng mình lấy tráp sừng tê giác hứng là vừa.San lui khui lấy cái tráp mở nắp ra bảo Lệ:- Thôi, bây giờ cô nắm cái tráp này đi. Chúng mình hứng nước dưới bắp chuối kia.Hình như nó bắt đầu ươn ướt rồi kìa.Lệ nhất định không chịu buông chàng ra. San phải năn nỉ mãi, nàng mới buông một taycầm lấy cái tráp nhỏ, San cũng nắm lấy tay nàng nâng lên. Thân thể Lệ vẫn ghì chặtvào mình chàng. Một tay nàng cầm tráp, một tay nàng níu cứng lấy lưng San.Chỉ một lúc sau, người chàng đã nóng lên bừng bừng vì hơi thở và sự cọ sát giữa haingười. Cũng may, lúc ấy nước trong bắp chuối bắt đầu rỉ ra. Một giọt.. hai giọt, rồi bagiọt. San đọc chú thổi vào tráp như lời thầy Mười dậy. Được vào khoảng hơn mườigiọt. Thân thể San nóng lên như lửa đốt . Chàng cố chịu đựng niệm chú tới lúc hứngđược gần ba mươi giọt thì hình như chàng muốn mê đi! Chân tay run rẩy . Miệng lưỡiđắng nghét. Cả thân hình chàng run lên rã rời. Nhưng San vẫn cố nắm chặt cái trápnhỏ không cho những giọt nước chuối đã hứng được đổ ra ngoài.Cuối cùng giọt nước thứ ba mười sáu cũng nhỏ xuống. San vội vàng đậy nắp tráp lại,bỏ vô túi vải, cột túi vải vào một tầu lá chuối gần đó. Đầu óc chàng choáng váng. Sanngồi phịch xuống dưới gốc cây chuối kế đó. Tiếng côn trùng kêu rả rức trong đêmkhuya mịt mờ, tạo nên một bản nhạc ai oán, âm u như từ cõi u minh quỉ thần nào vọnglại.Trong khi đó, Lệ vẫn còn đứng ngay dưới bắp chuối. Nàng thẫn thờ như người mấthồn. Nước từ trên bắp chuối vẫn tiếp tục nhỏ xuống lại rớt ngay lên thân thể nàng.Sau này, thầy Mười biết chuyện mới bảo San. Sự quyến rũ của bùa phép đã đi vàothân thể Lệ vĩnh viễn, vì sự vô tình hứng được những giọt nước quý báu của bắpchuối lúc ấy.Bỗng San giật mình vì thân chuối vặn mình phát ra những âm thanh cọt kẹt dễ sợ .Chàng thoáng nhìn thấy tầu lá chuối non lờ mờ tong đêm tối từ từ lú ra. Cùng lúc đo,ùhình như có những tia sáng chiếu ra rực rỡ từ đọt chuối. Chàng nhìn ngay thấy ông Tổbằng nanh heo chói loà như cục than hồng. Không còn suy nghĩ gì nữa. San vội vàngnhổm dậy, nắm lấy ông Tổ đút vào miệng, nút một cái, rồi lại đút ông Tổ vào miệngcho Lệ nút một cái nữa. Xong! Bỏ ông Tổ đó vào tráp, đậy lại, bỏ vô túi vải treo vàochỗ cũ.Tới giờ phút này, San không còn gượng nổi nữa. Chàng ...