San hỏi nàng: - Anh biết phép giải, em có muốn thử không? Lệ nói ngay: - Anh còn chờ gì nữa, nếu cứ để tình trạng này, cả hai đứa mình có thể kiệt lực mà chết. Tuy nói vậy nhưng Lệ vẫn ngồi thật sát bên chàng. Phép giải thực dễ, chàng nhắm mắt lại định thần; niệm câu chú của thầy Mười cho, thổi mạnh vào mặt Lệ. Nàng rùng mình liên tiếp.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thế giới bùa ngãi - Phần 4 Phần 4San hỏi nàng:- Anh biết phép giải, em có muốn thử không?Lệ nói ngay:- Anh còn chờ gì nữa, nếu cứ để tình trạng này, cả hai đứa mình có thể kiệt lực màchết.Tuy nói vậy nhưng Lệ vẫn ngồi thật sát bên chàng.Phép giải thực dễ, chàng nhắm mắt lại định thần; niệm câu chú của thầy Mười cho,thổi mạnh vào mặt Lệ. Nàng rùng mình liên tiếp.Trong khi đó San cũng niệm lại câu chú, ngậm miệng, nín thở nuốt hết vào bụng. Mộtluồng gió lạnh buốt thấu xương bất chợt thổi ập vào thân thể chàng. Cả San và Lệnhư chợt tỉnh, nhìn nhau ngơ ngác.Lệ ngồi xích ra xa khỏi mình chàng, ngượng nghịu nói.- Đúng là chúng mình bị bùa hành rồi. Nếu thầy không biết phép giải, không biết sẽ rasao !San bàng hoàng, nói:- Không ngờ tu luyện bao nhiêu năm, cô Lệ chỉ rỡn chơi, thổi chú vào mặt tôi có mộtlần, cũng làm tôi ngất ngư.Cả hai đứng dậy. Lệ đề nghị để nàng kêu xe Taxi về một mình. San đồng ý ngay, vàmừng là mình còn đủ sáng suốt dùng phép giải đưa cả hai đứa ra khỏi mãnh lực củabùa phép.Một tuần lễ sau, đúng ngày hẹn, San tới thầy Mười một mình vì Lệ phải đi Nha Trangmua quán rượu ngoài đó gấp, nên không đi với chàng được.Vì đã có hẹn trước nên thầy Mười ở nhà chờ. Thấy San tới một mình, thầy Mười hơingạc nhiên hỏi:- Ủa, cô Lệ đâu?San cho thầy Mười biết lý do Lệ không tới được, rồi vô nhà. Nói qua lại vài câuchuyện thăm hỏi, thầy Mười bảo chàng:- Thầy San đi với tôi ra bàn thờ Tổ, tôi có chuyện bàn với thầy.Thầy Mười vẫn gọi cái am của thầy là Bàn Thờ Tổ. San vâng dạ rồi theo gót thầyMười ngay. Khi bước vô am, thầy Mười bưng một chiếc đĩa lớn trên bàn thờ xuống,đặt trước mặt chàng.Cả hai cùng ngồi trên chiếc chiếu trải trước bàn thờ. Thầy Mười nói:- Đây là sợi dây Cà Tha tôi luyện cho thầy. Cô Lệ đưa tôi năm lượng vàng nên tôikhông thế nào làm một sợi dây Cà Tha năm mắt theo ngũ hành được, vì còn dư nhiềuvàng quá. Tôi đã hứa không nhận tiền của cô Lệ trong vụ vừa rồi thì phải giữ lời. Bởivậy, tôi đành phải luyện sợi dây Cà Tha này mạnh và linh ứng một ngàn lần hơn sợidây Cà Tha năm mắt luyện theo ngũ hành.Tuy nhiên, sợi dây này chỉ dành cho các bậc thầy mà thôi. Những người chưa xuấtsư không mang nổi sợi dây này vì phản ứng dội ngược sức mạnh của nó. Vậy thầyphải nhớ rõ, đừng bao giờ đưa cho các đệ tử mượn mà mang hại cho người ta. Trongmôn phái ta, tôi tin chắc thầy là người có sợi dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bằng vàngduy nhất. Vì tất cả các thầy bà trong môn phái mình đều nghèo lắm, cả đời chưa sắmnổi một lượng vàng, nói gì có tới năm lượng mà luyện dây Cà Tha vàng. Ngay cả SưTổ khi mất đi, cũng chỉ để lại cho tôi sợi dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bàng bạc. Tôiluôn mang trong mình. Đây cũng là cái duyên của thầy nên thầy được hưởng mà thôi.San sững sờ nghe thầy Mười nói, chàng đã không tin đưực tai mình vừa nghe gì, mắtmình đang thấy gì. Tại sao thầy Mười lại đãi ngộ chàng một cách hậu hỹ như vậy.Năm lượng vàng là một gia tài lớn đối với lương lính tráng của San trong thời buổikhó khăn này. Vậy mà thầy Mười dám dùng hết số vàng đó luyện phép cho chàng.Chính thầy Tư - vị thầy đã làm lễ xuất sư cho chàng - luôn luôn mơ có một ngày nào,có đủ tiền mua mấy lượng bạc làm sợi giây Cà Tha ba mươi sáu mắt bạc như của SưTổ cho thầy Mười mà chẳng bao giờ góp đủ tiền.Còn một điều nữa, muốn luyện dây Cà Tha ba mươi sáu mắt, vị thầy nào đó phải ítnhất là một cao đồ trong môn phái, chứ không phải ai có vàng, có bạc cũng luyệnđược. Đếm trên đầu ngón tay khi Sư Tổ qua đời, trong môn phái chỉ có ba người đủ tưcách luyện loại dây này; đó là thầy Mười, thầy Tư và một ông thầy nữa ở BìnhDương cũng tên Mười, nhưng mọi ngườøi gọi là Thầy Mười Lớn bởi vì năm nayông đã hơn chín mươi tuổi rồi. Tuy nhiên, thầy Mười Lớn không nổi tiếng bằng thầyMười ở cầu Bình Lợi. Vì ông chỉ chuyên tâm luyện phép thuật qua kinh sách nhà Phậtthôi. Trong nhà ông không hề thấy bóng dáng một vị tà thần, tà ngải nào, và ông ănchay trường từ mấy chục năm nay. Thầy Mười Lớn thường nói:- Sư Tổ đã ban lời cảnh cáo mà thằng Mười nó không nghe. Bạo phát thì bạo tàn. Hồnnó làm sao giữ được! Chuyên luyện ba cái yêu ma, quỉ quái để làm gì đây? Tôi nói cácthầy không nên giúp nó làm bậy mà không ai nghe. Di huấn của Sư Tổ còn đó. Tôi cốtình cho nó giữ để chiêm nghiệm hàng ngày mà nó không chịu cảnh tỉnh. Rồi đây cácthầy sẽ thấy sự ác lai, ác báo cho mà coi. Đã nói Phật tại tâm mà, Chân không thôi!Sự thực thì chẳng ai hiểu hết lời thầy Mười Lớn nói gì. Ông cứ dùng lời di huấn củaSư Tổ lập đi lập lại hoài. Nhưng có điều ai hỏi thêm về hai chữ chân không ông chỉcười, nói : Các thầy không chịu suy nghĩ. Phật tại tâm thì hai chữ chân không có gìđâu mà phải hỏi tôi.Câu trả lời luôn luôn là như vậy, và cuối cùng cũng chẳng ai hiểu ông muốn nói cái gì!Còn nhiều người chạy tới ông xin luyện cho họ sợi dây cà tha ba mươi sáu mắt; ônglại nói:- Tôi vẫn dùng sợi dây Cà Tha ngũ hành năm mắt của Sư Tổ cho đây. Làm bằng chìthôi, có sa ...