San đã cố nói thực nhẹ nhàng và thân mật với nàng, vậy mà lời nói của chàng vẫn làm cho cô Hai Thu sợ sệt. Hai Thu nhỏ nhẹ thưa : - Dạ... dạ, em không dám khóc nữa. Vừa nói, nàng vừa tiến lại gần San và ngồi xuống. San kéo nàng vào lòng. Thân thể nàng nhẹ như một làn khí bồng bềnh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thế giới bùa ngãi - Phần 5 Phần 5San đã cố nói thực nhẹ nhàng và thân mật với nàng, vậy mà lời nói của chàng vẫn làmcho cô Hai Thu sợ sệt. Hai Thu nhỏ nhẹ thưa :- Dạ... dạ, em không dám khóc nữa.Vừa nói, nàng vừa tiến lại gần San và ngồi xuống. San kéo nàng vào lòng. Thân thểnàng nhẹ như một làn khí bồng bềnh.- Tại sao trông em buồn quá vậy. Cười lên được không?- Dạ... dạ... em xin cười để anh được vui.Nàng bắt đầu ngước mặt lên mỉm cười, hai mắt hơi nheo lại thực tình tứ, chiếc miệngchúm chím, hơi thở từ từ nóng lên. Thân thể nàng nhỏ nhắn, ẻo lả và mát rượi. HaiThu thì thầâm bên tai chàng :- Em cám ơn anh, em cám ơn anh đã cho em về đây. Xin anh đừng bao giờ hất hủi em.Em tự nguyện làm một tên nữ tỳ cho anh sai khiến. Em có thể đạp chân lên vạn vậttrong vũ trụ này. Nhưng xin cho em được tôn thờ anh. Thể xác em là của anh, vì hiệngiờ nó mang hình tượng anh, hơi thở anh, và tinh khí anh nữa. Hồn vía em cũng nằmtrong tay anh. Anh để em sống, em được sống. Anh bắt em phải chết; thân thể em sẽphải tan thành cát bụi. Xin anh thương em. Em sẽ làm tất cả những gì anh sai khiến đểanh được vui.Từ nhỏ tới lớn, San chưa bao giờ được nghe bất cứ một người nào nói với chàng bằngnhững lời êm ái quị lụy như vậy. Tâm thần chàng đê mê về những âm thanh ngọt ngàotình tứ ấy. Mặc dù biết rằng: Người con gái đang kề môi, áp má là do pháp thuật củathầy Mười mang nàng từ lòng đất về. Nhưng không hiểu sao, chàng vẫn say mê màkhông một chút sợ sệt.San thấy những làn khói nhang đèn trên bàn thờ tỏa ra bao phủ cả căn phòng nhỏ. Hìnhnhư chúng kết lại với nhau thành một đám mây, nâng hai người lên cao. San cảm thấythân thể bồng bềnh ngây ngất. Có tiếng suối chẩy, chim hót đâu đây và thân thể Thunhập với chàng làm một.San nghe nàng thì thào:- Anh... anh ơi... em yêu anh. Em sẽ theo anh tới bất cứ nơi nào trong vũ trụ này đểhầu hạ anh.San ngờ vực hỏi nàng:- Làm sao em theo anh được khi hình nhơn em đặt ở đây.Thu mỉm cười:- Đây là một điều thầy Mười không biết. Khi em bước ra khỏi hình nhơn đó rồi. Emkhông thùy thuộc vào nó nữa. Tấm mảnh hòm đó chỉ có giá trị đưa hồn vía em từ thếgiới khác về đây. Chứ em không lệ thuộc vào nó. Bây giờ là vào mệnh lệnh của anhthôi. Tuy nhiên, phải sống ở đây đủ bẩy ngày mới đủ cứng cáp để theo anh vĩnh viễnđược. San chỉ miếng vải chàng xé ở vạt áo Thu đang cột trên tay, hỏi:- Còn miếng vải này có công dụng gì không?Thu lắc đầu:- Không, nó chỉ có giá trị đưa em về đây cho khỏi lạc đường là hết rồi.- Trong vòng bẩy ngày em ở đây, nếu anh không tới thăm em có sao không?Thu lắc đầu:- Không sao đâu anh, nhưng em nhớ anh thôi.Có lẽ nàng làm chàng cảm động thực sự, San ôm lấy nàng và lịm đi trong giấc ngủđam mê...Khi thầy Mười đánh thức San dậy, Mặt trời đã lên thực cao. Chàng lười biếng mởmắt nhìn thầy Mười và cảm thấy thân thể rã rượi.Thầy Mười mỉm cười, nói:- Tôi tới đây từ sáng sớm luyện phép, thấy thầy ngủ ngon lành quá nên bây giờ mớiđánh thức thầy dậy. Thầy đi súc miệng đi, chúng mình đi ăn hủ tíu chơi. Quần áo củathầy được xấp nhỏ giặt sạch sẽ rồi.San ngạc nhiên nhìn bộ đồ mình để bên cạnh, tất cả giấy tờ và những thứ lỉnh kỉnhcũng được xếp ngay ngắên để đó. Bây giờ chàng mới để ý, mình còn nằm đây trầntruồng. Vừa định với bộ đồ mặc vô, thầy Mười đã nói.- Thầy mang quần áo ra sau hè tắm rửa đi, đêm qua đất cát làm thầy lấm lem rồi.San mỉm cười chữa thẹn, nói lảng đi:- Dạ, tối qua trờøi mưa lớn quá.Thầy Mười có vẻ thích thú:- Ừ, cơn giông tối qua giúp tụi mình xóa sạch dấu vết ở gò mả cô Hai Thu, nếu không,chẳng làm thế nào che mắt được gia đình cô ấy biết có người đào mộ.San cũng chợt nhớ ra điều đó, chàng thấy vui vui. Đứng dậy ôm mớ quần áo đi vòng ramé sau am.Qua một đêm mưa to gió lớn; cây cối trong vườn trông thực xác xơ, lá rụng bừa bãi.Vài cành cây gẫy gục ngang đường.Chàng tới phía sau am thấy ngay chỗ thầy Mười lấy mấy tấm phên che lại làm nơicho thân chủ tắm rửa và thay quần áo. Một lu nước đầy ắp nước mưa được hứng từthân cây cau xuống. San thấy có đủ cả sà bông và khăn tắm để ở đó, chắc chắn thầyMười đã sửa soạn sẵn cho chàng từ trước.Mặt trời chói chan của một tháng hè tỏa ra hơi nóng ngay từ ban mai làm những gáonước mưa dội vào thân thể San mát rười rượi. Chàng tắm rửa xong, súc miệng sạchsẽ, múc gáo nước mưa uống một hơi. Ngụm nước chẩy qua cổ họng đi vào thân thểnhư một luồng gió mát thổi tới tận lục phủ ngũ tạng. Chưa có một ly nước nào làmchàng cảm thấy khoan khoái và ngọt lịm như ngụm nước mưa sáng nay.Trở vào am. San thấy thầy Mười đang lui khui thắp những ngọn nến trên tấm hìnhnhơn bằng gỗ, đặt nằm trước bàn thờ, chỗ chàng ngủ tối qua. Đèn cầy được thắp dọctheo đường xương sống, chân và tay của hình nhơn. Đặc biệt trên đầu được xếp thànhhình bát quái.Thầy Mười thấy San trở lại, mỉm cười, trỏ cái hình nhơn, nói:- Sau bẩy ngày, cô Hai Thu không còn là cô Hai Thu nữa. Nó sẽ là thuộc hạ của tôi, cónhiệm vụ giữ am. Đứa nào vô đây lục ...